Truyện ma "Bí Mật Gia Tộc"
Tác Giả : Trần Linh
Chương 31 : Thân Thế Tiểu Tư
Xem lại chap 30 : Tại Đây
Lúc bà hai định quay đi nhưng lão Tống nhanh tay kéo bà ta lại, nghiêm mặt nói:
“ Không ổn, cho dù lợi dụng bà ấy ra tay sát hại bọn họ đi chăng nữa, thì việc để Tú Linh chết trong vụ này sẽ gây ra trấn động dư luận. Dù gì thân thế của nó hiện giờ đã khác, đường đường là cháu dâu của vị tướng quân tài giỏi, nếu chết thảm trong phủ nhà chúng ta, họ sẽ đồn thổi ầm nên và bọn họ không thể không nghi ngờ.”
Bà hai quay lại, lo lắng hỏi chồng:” Vậy theo ông chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lão Tống suy nghĩ một lát, gật gù tâm đắc nói:” Trước mắt, chúng ta giao tiểu thư nhà họ Đỗ cho bà ta trước đã, để bà ta khôi phục nguyên khí. Sau đó tìm cơ hội dụ con nhỏ Tú Linh ra ngoài phủ, đến khi ấy còn sợ không có cơ hội ra tay ư?”
Nói xong, hai vợ chồng ông ta nhìn nhau nở nụ cười đắc ý, bà hai cảm thấy cuộc đời mình thật may mắn, khi đã chiếm trọn tình cảm của ông Tống. Và cũng bởi vì ông ta chưa hề bạc đãi mình.
—
Sau bữa cơm trưa, bà Quế một mình ghé lên ngôi nhà nhỏ bên sườn núi, nơi đó luôn có ông Đỗ Nhân và Đỗ Nam chờ đợi mình. Ông Nhân thấy bà Quế đến, liền mở rộng cánh cửa ra đón và ấy và bảo:
“ Thu Dung, bà đến rồi sao? Vào nhà đi, bên ngoài nắng nóng lắm.”
Bà Quế bước vào trong, trước khi đóng cửa bà còn cẩn thận đảo mắt thám thính bên ngoài.
Bà Quế nói:” Đêm nay chúng ta phải hành động ngay thôi. Ông và thằng Nam chuẩn bị sẵn đồ đạc chuyển đi nơi khác sinh sống trước đi, đợi sau khi tôi và thằng Nam kết hợp trong ngoài đưa tiểu thư ra khỏi phủ, lúc đó ba người hãy nhanh chóng trốn đi trước, còn tôi lo xong vài việc cho phu nhân, tôi sẽ đuổi theo ba người sau.”
Ông Nhân quờ bà Quế, nói:” Nhưng như vậy bà gặp nguy hiểm mất, nếu ông ta biết sự thật cả rồi, thì sau khi cứu được tiểu thư ra ngoài, bà theo chúng tôi bỏ trốn khỏi nơi này luôn.”
Bà Quế chẹp lưỡi, nói:” Không được đâu, việc phu nhân giao tôi còn chưa làm xong, hơn nữa đây là tâm nguyện cuối cùng của phu nhân, tôi không thể không hoàn thành nó. Mà ông đừng lo cho tôi, hãy nhớ chăm sóc tiểu thư và nói ra sự thật cho cô ấy biết sau khi ba người đến nơi an toàn. Bảo cô ấy đừng sinh thù hận, ông bà chủ trên trời cũng không muốn trông thấy cảnh đứa con duy nhất của mình luôn sống trong thu hận.”
Ông Nhân nói tiếp:” Nhưng mà tôi lo cho bà lắm Thu Dung à. Chúng ta làm bạn bên nhau bao nhiêu năm, tình cảm có khi còn thân thiết hơn người trong nhà, ngộ nhỡ bà gặp chuyện gì xui rủi, thì quãng đời còn lại của tôi lấy gì vui vẻ.”
Bà Quế trấn an ông Nhân:” Về việc sống chết của tôi ông đừng lo, tôi đã có dự tính cả rồi. Hơn nữa, lão Tống chưa biết tôi chính là Thu Dung, người hầu thân cận bên cạnh Đỗ phu nhân năm xưa, ông ra chỉ muốn đuổi tôi ra khỏi phủ giau tuần giỗ đầu của phu nhân cả, chứ chưa hề tỏ ra nghi ngờ hay muốn giết tôi bịt đầu mối.”
“ Bà chắc chứ? Bà hứa sẽ an toàn trở về.”
Bà Quế đáp:” Ừ, tôi hứa. Tôi cảm nhận được ông ta chưa hề có định hãm hại tôi, qua ánh mắt và cách ông ta nhìn. Còn đây là chìa khóa căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô thị trấn, tôi đã dùng số tiền tích cóp cả đời của mình để mua lại nó, cốt là muốn sau này tìm thấy tiểu thư, sẽ để lại cho cô ấy có chốn dung thân. Nơi đó có một ngôi nhà và một mảnh vườn nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng bảo bé cũng không bé, đủ cho ba người cày cuốc cấy hái cơm cháo qua ngày.”
Ông Nhân cầm chìa khoá trên tay rưng rưng nước mắt, xúc động nói:” Thu Dung, cha con tôi cảm ơn bà nhiều lắm, bao năm nay nếu không có bà, tôi và thằng Nam không biết sẽ sống ra sao.”
Bà Quế vỗ vỗ vào tay ông Nhân, gật gù mỉm cười. Bàn tính xong bà Quế ra về, đợi ông Nhân bước vào nhà khuất sau cánh cửa gỗ ọp ẹp, bà Quế hướng đôi mắt buồn rười rượi ngoảnh lại nhìn vào trong, buồn bã nói:” Xin lỗi, tôi không thể giữ lời hứa bình an trở về bên cạnh mọi người với ông, bởi chính tôi sẽ là người kết thúc tất cả cơn ác mộng này.” Nói xong, bà ấy quay người lầm lũi bước đi, không ngoái lại nhìn vào ngôi nhà thêm lần nào nữa.
——
Buổi tối hôm ấy, tiết trời nóng lực. Tú Linh đang ngồi may vá trong phòng đợi Lâm Khánh xuất hiện, bỗng nhìn thấy bốn cái bóng lướt ngang qua phòng mình. Đinh linh có chuyện chẳng lành, Tú Linh lập tức thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn, khoác thêm chiếc áo lên người nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đi theo hướng bốn cái bóng vừa lướt ngang qua.
Tim Tú Linh đập thình thịch, ánh mắt căng cứng nhìn theo những bóng đen lẫn trong màn đêm, và cô nhận ra hướng họ nhắm tới chính là phòng của Tú Mơ.
Tú Linh toan hô hoán đánh động đám gia nhân trong phủ thức dậy, nhưng khi vừa định la lên thì bất ngờ nhỏ Hồng đi ngang qua, nó lôi Tú Linh lại và hỏi:
“ Mợ chủ, khuya rồi sao mợ không về phòng nằm nghỉ”
Tú Linh vẫn rướn cổ nhìn theo bọn họ, song vẫn trả lời câu hỏi của Hồng:” Khi nãy chị trông thấy mấy bóng người chạy lướt qua phòng chị, bộ dạng có vẻ gấp gáp ma ám lắm, chị toan kêu lên để mọi người cảnh giác kẻ gian.”
Nhỏ Hồng nhìn theo hướng ánh mắt Tú Linh nhìn, nhưng nó không thấy có ai bên đó ngoài màn đêm đen vô tânn. Nhỏ Hồng thở dài, hối thúc:” Mợ chủ à, mợ nghe lời em quay về phòng nghỉ ngơi thôi mợ. Nào..để em đưa mợ về phòng.”
“ Nhưng mà…có người thật mà.”
“ Không có ai đâu đằng đó đâu mợ, đợi đưa mợ về phòng xong em sẽ qua đó thám thín tình hình, có biến em hô hoán lên cho, mợ ở đây nguy hiểm lắm.”
Không nói lại miệng nhỏ Hồng, Tú Linh đành theo chân nhỏ Hồng quay về phòng mình. Nhỏ Hồng trước khi rời khởi, nó lo lắng nên căn dặn Tú Linh:
“ Mợ, mợ tin trên đời này có ma không?”
Tú Linh ngơ ngác hỏi:” Tại sao hôm nay em hỏi chị mấy câu hỏi này?”
Nhỏ Hồng cúi gằm mặt, nói:” À, hôm mợ xảy ra chuyện bị ông bà chủ chèn ép, hồn ma cậu cả hiện hề báo cho em biết, cậu ấy bảo em sang gọi phu nhân dậy đi đến phòng chứa củi cứu mợ. Sau đó còn giúp em cản bà Quế vì bà ấy ngăn không cho em vào gặp phu nhân.”
Tú Linh lảm nhảm trong miệng:” Cậu cả đã cản bà Quế, vì bà ấy làm khó em đi gặp phu nhân?”
Nhỏ Hồng gật đầu, đáp:” Vâng thưa mợ.”
Tú Linh ngẫm nghĩ lại thái độ của bà Quế dạo gần đây đối xử với mình, từ lúc bà cả vẫn còn sống đã có dấu hiệu thờ ơ hững hờ. Song cô không biết vì sao mà bà Quế tỏ thái độ đó với mình, không mặn mà chu đáo như ngày đầu cô mới đến. Tú Linh nghĩ trong đầu:” Chắc chắn phải có lý do nào đó khiến thái độ bà ấy mới thay đổi nhanh như vậy.” Nghĩ xong, Tú Linh bảo nhỏ Hồng quay về phòng nghỉ ngơi, bởi vì trời đã về khuya.
—-
Bốn bóng đen khựng chân trước cửa phòng của Tú Mơ. Họ dùng một ống tre chọc xuyên qua kẽ hở trên cửa sổ, phun vào một lớp khói trắng xóa, đấy chính là thuốc mê. Tú Mơ đã ngấm thuốc ngủ say như chết. Bốn gã nhìn nhau gật đầu, một gã đưa mũi kiếm vào cạy then cửa, đến khi nó bị bung ra hắn quay lại ra lệnh:
“ Hai cậu theo tôi vào trong, còn cậu đứng ngoài này canh chưa nghe rõ chưa, thấy động lập tức báo chúng tôi liền”
Gã gật đầu, ra hiệu cho họ yên tâm vào đưa người đi, hắn sẽ canh giữ bên ngoài. Ba gã nhanh chân rảo bước đi vào phòng, một gã lấy ra chiếc túi vải rồi nói:” Trùm đầu cô ta lại, chẳng may bị phát giác cũng không bị nhận ra chúng ta bắt cóc ai.”
“ Được rồi, mau đưa túi đây tôi làm cho.”
Một gã hì hục trùm túi vải phủ lên đầu Tú Mơ, xong xuôi hắn vỗ vai gã đồng bọn, hối thúc:” Mày xốc nó lên cõng đi, khiêng nó chúng ta di chuyển sẽ khó.”
Gã nói:” Để tao, đi có một đoạn thôi mà, không cần mày khiêng.”
Cùng lúc đó, Đỗ Nam bịt mặt đi bên cạnh bà Quế tới nơi thì trông thấy bọn họ đưa Tú Mơ ra đến cửa. Đỗ Nam toan lao đến cướp người thì bị bà Quế kéo ngược về phía sau, hai người tựa lưng áp sát vào tường, vì không muốn bốn gã kia phát hiện ra mình.
Bà Quế lôi Đỗ Nam trốn sau chậu cây, nói thì thầm với cậu: Đỗ Nam, không được làm liều. Cậu tuy giỏi võ nhưng bọn chúng người đông sức mạnh, bây giờ cậu ra mặt cứu người, người đã cứu không được còn nguy hiểm đến tính mạng. Làm việc gì cũng vậy, cậu nên nhớ ở nhà cậu còn người cha mắt mờ đang đợi cậu về.”
Đỗ Nam lo lắng nói:” Cô Thu Dung, chúng ta lại chậm hơn họ một bước mất rồi. Con nghe lời cô, không xông lên cứu tiểu thư nữa, nhưng chúng ta phải làm gì tiếp theo đây cô.”
Bà Quế căn phòng họ đưa Tú Mơ vào, đây chính là gian nhà kho chứa củi. Bà Quế suy nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Tú Mơ lại bị bọn chúng nhốt vào trong:” Chẳng nhẽ trong phòng đó có chứa bí mật gì?” Nghĩ đến đây bà Quế kéo Đỗ Nam đi và nói:” Nhanh lên Đỗ Nam, chúng ta phải hành động ngay lúc này thôi, đợi giờ tý bọn họ sẽ đem tiểu thư đi tế quỷ.”
Đỗ Nam không biết bà quế lôi mình đi đâu, nhưng có vẻ bà Quế đã nghĩ ra cách cứu tiểu thư. Song vì tò mò Đỗ Nam vẫn hỏi:” Cô Thu Dung nghĩ ra cách cứu tiểu thư rồi ạ?”
Bà Quế lạnh lùng, nói:” Ừ!”
“ Là cách gì vậy cô.”
“ Đổi người.”
Đỗ Nam nhíu mày, lảm nhảm trong miệng:” Đổi người ư? Có nghĩa cô ấy muốn người khác thế thân cho tiểu thư. Nhưng mà ai mới được?”
Bà Quế nghe thấy thắc mắc của Đỗ Nam, liền nói:” Đáng nhẽ tôi định bắt Lâm Thảo Nhi, là con gái của lão ta bà hai thay thế tiểu thư trong kia, nhưng phòng cô ta luôn có người túc chực vì sợ cô ta tự tử. Thôi đành lấy người khác vậy.”
Đỗ Nam chưa kịp hỏi là ai, thì cả hai đứng trước phòng của Tú Linh, nhìn chăm chăm vào trong bà Quế nghĩ thầm trong đầu:” Mợ chủ, tôi lại đắc tội có lỗi với mợ lần nữa, nhưng cũng chỉ có mợ mới cứu được tiểu thư nhà chúng tôi lúc này.” Nghĩ xong, bà Quế ghé vào tai Đỗ Nam bày kế, nghe xong cậu ta há hốc miệng ngạc nhiên. Bà Quế đưa tay lên gõ cửa” Cộc..cộc..cộc…”
Tú Linh đang ngắm nghía chiếc khăn tơ tằm, bỗng giật mình vội vàng cất chiếc khăn đi, nhìn ra cửa lên tiếng hỏi:
“ Ai đấy?”
Bà Quế đáp:” Dạ thưa mợ, là tôi Quế đây ạ. Nếu mợ chưa ngủ tôi xin vào phòng nói chuyện với mợ một lúc, là lời của phu nhân trăn trối trước lúc qua đời.”
Nghe thấy bà Quế nhắc đến phu nhân, nghĩ có chuyện gì đó quan trọng nên nửa đêm bà ấy mới tới đây thưa chuyện. Tú Linh đứng phắt dậy toan đi ra mở cửa mời bà Quế vào phòng nói chuyện, song chân cô đột ngột khựng lại, đôi vai hơi run rẩy vì trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi trông thấy bên cạnh bà Quế còn có thêm bóng của người khác. Là đàn ông, bóng anh ta còn in rõ trên vách.
Tú Linh lảo đảo lùi lại, lí nhí nói mãi mới thành câu:” Đợi..đợi..tôi một lát. Cô nhanh tay rút chiếc khăn tơ tằm choàng lên cổ, rồi lẩm nhẩm trong miệng:” Cha, mẹ, nếu thật sự thân thế của con liên quan đến nhà họ Đỗ, vậy xin cha mẹ sống khôn chết thiêng, về đây phù hộ cho con.” Khấn vái xong Tú Linh nói nhẩm trong miệng:” Lâm Khánh à, cậu ở đâu? Mấy ngày nay cậu ở đâu thế? Tôi rất nhớ cậu. Khi cậu quay lại không biết chúng ta còn cơ hội gặp nhau nữa không? Song nếu không tìm thấy tôi cậu đừng buồn nhé. Bảo trọng.!!”
Lời Tú Linh vừa dứt, hai cánh cửa bị Đỗ Nam đạp bung chốt cài. Hai người họ hùng hồn xông vào, bà Quế nhìn Tú Linh, nói:” Mợ chủ, xin lỗi mợ. Bất đắc dĩ lắm tôi mới phải dùng đến cách này.”
Tú Linh cười nhạt, hừ tiếng nói với bà Quế:” Cuối cùng bà cũng lộ ra bộ mặt thật của mình. Đừng xin lỗi tôi, hôm nay rơi vào tay mấy người, sống chết tuỳ hai người định đoạt. Tôi chỉ có một thỉnh cầu, sau khi tôi chết, hãy chôn tôi bên cạnh mẹ và Lâm Khánh. Kiếp này tôi làm con dâu mẹ, làm vợ cậu Lâm Khánh, thì khi thành ma tôi muốn sum họp với họ.”
Nghe từng lời Tú Linh nói lòng bà Quế đau như cắt. Vậy là tâm nguyện cuối cùng của phu nhân giao phó bà vẫn không thể hoàn thành. Bà Quế bật khóc, một lúc sau ra lệnh cho Đỗ Nam:
“ Đưa mợ chủ đi, kẻo không kịp cứu người.”
Đỗ Nam bước đến, giơ tay một nhát đánh ngất Tú Linh. Lúc cậu ta định xốc cô lên vai, bỗng thứ ánh sáng trên bả vai Tú Linh toát lên, nó làm cậu bị thu hút ngay lập tức.
Đỗ Nam tò mò vạch áo ra xem, cậu há hốc mồm khi nhìn thấy trên bả vai của Tú Linh có dấu sẹo hình con thỏ, cậu lại nhớ đến lời của ông dặn dò trước khi mất:” Cháu à, vị phu nhân kia là cha mẹ thứ hai sinh ra cháu, vậy sau này, nếu cháu bắt gặp cô gái nào mang dấu ấn của thần tiên, thì nhớ phải bảo vệ cô gái đó.” Đỗ Nam sửng sốt quay lại nói với bà Quế:
“ Cô ơi, có khi nào đây mới chính là tiểu thư nhà chúng ta không?” Bà Quế nhanh chân chạy đến xem. Bấy giờ Đỗ Nam mới kể ra tất cả chuyện phu nhân nhà họ Đỗ cứu mạng mình năm xưa, bà Quế nghe hết câu chuyện càng kinh ngạc hơn, vì người theo hầu bên cạnh phu nhân hôm đó chính là mình.
Bà Quế vỗ vào vai Đỗ Nam, xúc động hỏi:” Cậu chính là cậu bé bị bệnh lở loét năm đó ư? Cậu có nhận ra tôi không? Tôi chính là người tì nữ theo hầu hạ bên cạnh phu nhân ngày hôm định mệnh đó đây.”
Đỗ Nam nhìn gương mặt già nua biến dạng của bà Quế, tay run run sờ lên má bà ấy, ngập ngừng hỏi:” Cô Thu Dung, thì ra là cô thật sao? Cháu không biết đó là Đỗ phu nhân và cô, chỉ nhớ mang máng khuôn mặt của phu nhân rất phúc hậu và xinh đẹp. Mãi sau này cha nuôi kể cháu mới biết, nhưng cha cháu không nói cô là người hầu của phu nhân.”
Bà Quế rưng rưng nước mắt, khẽ gật đầu:” Phải rồi, cứu cậu hôm đó chính là Đỗ phu nhân, người đi theo hầu hạ phu nhân chính là tôi. Nhưng khoan, hãy dẹp chuyện đó sang một bên, chúng ta vẫn còn chuyện quan trọng cần làm.”
Bà Quế giơ cao ngọn đèn nhìn vào gương mặt đẹp tựa thiên thần của Tú Linh, bỗng bà bật khóc, nói:” Giống lắm, rất giống phu nhân. Cậu nói tôi mới để ý nhan sắc của cô ấy, giống phu nhân nhà chúng ta lắm.”
Để khẳng định Tú Linh mới chính là tiểu thư nhà họ Đỗ, bà Quế vạch vết sẹo ra xem, thấy nó giống y chang con thỏ ngọc mà phu nhân cứu mạng năm xưa. Bà chưa kịp vơi bớt cảm xúc trong lòng, thì mắt bà Quế nhìn chăm chăm vào chiếc khăn trên cổ Tú Linh choàng. Bà Quế run rẩy gỡ chiếc khăn ra, xem từng hoạ tiết bên trong, đến khi nhìn thấy chữ” Đỗ Gia” được phu nhân viết nguệch ngoạc bằng máu, bà mới vỡ oà cảm xúc.
Bà Quế quỳ mọp xuống, nắm chặt tay Tú Linh khóc lóc nói:” Mợ chủ, à không, tiểu thư ơi, tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã không nhận ra mợ sớm hơn. Đáng nhẽ tôi phải nhớ ra gương mặt tiểu thư rất giống phu nhân quá cố nhà chúng ta, ngay hôm tôi lên nhà cô làm bà mai mới đúng. Tội tôi đáng muôn chết.”
“ Hai ngươi tính cứu người đi hay sao?”
Bỗng, tiếng quát của lão Tống bên ngoài cửa khiến cả hai giật nảy mình nhìn ra. Bà Quế sợ hãi khi trông thấy khóe môi lão Tống hiện ra nét cười gian ác.
Bà Quế vờ không hiểu ý lão ta, liền hỏi:” Lão gia, ông nói vậy có ý gì?”
Lão Tống không thèm trả lời, trừng mắt ra lệnh cho đám gia nhân:” Người đâu, mau bắt chúng lại, còn con nhỏ Tú Linh đưa nó sang nhà kho chứa củi.”
Đỗ Nam rút kiếm, nói với bà Quế:” Cô dìu tiểu thư đi trước đi, mọi chuyện ở đây để cháu lo.”
Xem Tiếp Chap 32 : Tại Đây
Đăng nhận xét