Truyện ma Thế Thân Chap 8
Tác Giả : Mạnh Tuấn
Chương 8 : Thế Thân
Xem Lại Chap 7 : Tại Đây
Tấm lẩm bẩm trong miệng.
"Lê Vũ Vương.? Ở đây chỉ có tôi là giả đàn ông, ngoài ra không còn ai nữa."
Bà Tám mỉm cười.
"Nếu dễ tìm như thế tôi còn phải mất công nhờ cô ở đây hay sao."
Tấm đáp.
"Tôi nghe nói, trước đây bà là chủ của phường này. Vậy chuyện gì đã xảy ra, còn người đàn ông đó là người như thế nào.? Tôi muốn biết đặc điểm nhận dạng của anh ta."
Bà Tám suy nghĩ một chút rồi đứng dậy nói.
"Hừm nói thế nào bây giờ nhỉ. Người này là cháu đích tôn của nhà họ Lê đã mất tích hơn hai mươi năm trước tại đây. Vì chuyện này mà tôi đã bị bà nội của cậu ta là Lão Thái Bà đổ tội, khiến tôi phải rời khỏi Quỷ Phường này, mãi mãi không được đặt chân trở lại. Tại vì… à mà thôi, chuyện này cô không nên biết. Cô chỉ cần biết là tìm ra hắn xong thì tìm cách trốn khỏi đây càng nhanh càng tốt…"
Nói xong, bà Tám liền lấy trong túi ra một đôi bông tai bằng vàng lóng lánh. Tấm nhận lấy ngắm nghía đôi bông một chút, cũng chẳng thấy gì đặc biệt, nhưng đồ bà Tám đưa cho theo cô nghĩ cũng không phải dạng tầm thường nên nghi ngờ mở miệng nói.
"Là bảo vật giết ma diệt quỷ gì à."
"Bậy nào. Chỉ là trang sức bình thường mà thôi. Cái này cô đem giấu đi, khi nào tìm được hắn rồi đem nó cho hắn. Lúc ấy hãy bảo hắn muốn biết mọi chuyện thì đem đôi bông tai này đến gặp tôi."
Ngẩng đầu nhìn trời một cái, bà Tám thở dài.
"Thời gian cũng không còn nhiều đâu. Bây giờ tôi phải rời khỏi đây trước khi bị phát hiện. À, mà sau hôm nay thì cô chính thức làm việc ở đây, tôi đã gặp Tú Bà lúc chiều tối rồi. Nhớ giữ an toàn."
Tấm gặng hỏi.
"Vậy là sau này bà không đến nữa."
"Có chứ. Nhưng chỉ khi nào cần tôi sẽ đến."
Vừa nói bà Tám vừa bước đi ra khỏi nhà kho, Tấm nhìn theo bóng lưng bà ấy lại chợt nhớ ra điều gì liền gọi lại.
"Nhưng bà vẫn chưa nói cho tôi hắn có đặc điểm gì để nhận biết."
"Quên mất. Người này ăn nói rất mất dạy lố lăng, hành động cũng như lời nói, nhìn bề ngoài thì là kẻ không ra gì nhưng tâm cơ của hắn không phải ai cũng đoán được."
Đột nhiên bà Tám dừng lại, quay đầu về phía Tấm, khóe miệng ngập ngừng.
"À. Còn chuyện này, theo tôi biết thì 8 ngày nữa hắn sẽ kết hôn. Tin đồn này đã được loan đi khắp mọi ngóc ngách trong vùng này rồi không ai là không biết."
Nghe vậy Tấm lần nữa tỏ ra khó hiểu.
"Một người mất tích làm sao lấy được vợ.? Bà đùa tôi à."
Bà Tám lắc đầu đáp.
"Chỉ là chiêu trò của bà nội hắn mà thôi. Tất nhiên là đám cưới vẫn sẽ diễn ra, cô dâu là thật nhưng hắn thì không, mọi chuyện đều chỉ che mắt người ngoài. Những kẻ năm xưa liên quan đến chuyện hắn mất tích theo đó cũng dần lộ mặt, bởi vì một khi hắn xuất hiện sự thật sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Kẻ có tội ắt sẽ không ngồi yên, chỉ có như vậy lão thái bà mới có cơ hội trả thù và tìm cháu trai của mình. Nhưng mà tôi nói chuyện này với cô không phải liên quan đến hắn, mà đám cưới này có sự xuất hiện của một người có liên quan tới việc cô bị thả trôi sông hai năm trước."
"Ai… là ai…"
"Là cô dâu được gả tới."
"Cô ta là ai."
"Nếu cho cô biết sớm thì cô sẽ không còn tâm trí ở lại đây. Vậy nên tôi chỉ có thể tiết lộ được như vậy."
Nói đến đây Bà Tám cũng không nấn ná ở lại nữa mà đi theo con đường tối rời đi mất. Bây giờ tại căn nhà kho chỉ còn lại mình Tấm ngồi thẫn thờ trên mấy bậc cấp. Đôi bàn tay cô nắm chặt vào nhau để lộ mấy đường gân nổi lên, hai hàm răng nghiến chặt, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn lên bầu trời đầy sao.
"Những gì tôi phải chịu hôm nay nhất định tôi sẽ trả lại cho các người gấp bội.''
Sau đấy cô cũng không nấn ná ở lại nữa mà rời khỏi chỗ này.
Trên con đường hẹp và tối, Tấm như người mất hồn từng bước từng bước vô định bước đi, ngay cả lúc đi qua con mèo bị vứt một xó ở đấy cô cũng không biết mà đi qua người nó. Con mèo ngạc nhiên lắm, nó ngước nhìn Tấm bước đi không để ý đến nó mà lòng sinh bực tức.
Nó gào lên.
"Đại ca. Em nằm ở đây. Quay đầu lại, phía sau…"
"Đại ca. Đại ca điếc hả."
"Thằng ngu kia. Mày nghe thấy lời ông nói không."
Nó cứ gào mãi mà Tấm cũng không nghe thấy, đến khi nó chửi cô là thằng ngu Tấm mới giật mình, cô dừng lại nhìn con mèo bị trói bốn chân nằm bẹp dưới đất, sau đấy đi lại xách nó lên nhét vào trong bụng đi trở về.
Trên đường đi, mặc cho con mèo cứ lân la bắt chuyện cô cũng chẳng có tâm trạng mà đáp lại, khi về tới phòng cô mới cởi trói ném độp nó ra một góc như ném khúc củi rồi tự mình leo lên giường vắt óc suy nghĩ về những gì bà Tám nói.
Con mèo thấy người này từ lúc gặp mụ Tám thì có biểu hiện lạ làm cho nó không khỏi nghi ngờ, nó biết chắc bà ấy đã nói gì đó với Tấm, tất nhiên là nó muốn biết hai người này trao đổi gì với nhau.
Thế nên nó cũng bò lên cạnh giường lân la nằm trên người Tấm, nhưng ngay tức khắc bị cô cầm cổ ném đi một lần nữa. Nhưng nó vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục nhảy lên miệng không ngừng kêu gào.
"Đại ca. Bà ta nói gì với đại ca vậy. Có thể nói cho em biết được không.?"
Tấm không đáp, con mèo càng lắm chuyện.
"Nếu đại ca không nói em sẽ gào lên cả đêm đến khi nào đại ca chịu nói chuyện thì thôi."
Tấm mặc kệ nó liền quay lưng đi hướng khác, lấy hai tay bịt tai lại mà nằm. Con mèo mặt vẫn bình thản như vậy, lần này nó không gọi Tấm nữa mà nằm ngả người lên gối, miệng há ra như hít lấy hơi nghêu ngao hát.
"Tối đến anh lén trèo bờ rào, ghé vô thăm phòng em. Cha em từ đâu bước đến, dắt theo con chó màu nâu. Thấy thế anh quẳng đôi hài ném thật nhanh ra ngoài hiên. Nhưng không may anh chạy không kịp, cái mông anh nay đâu còn nguyên… meo meo."
"Khục khục…"
Tấm nằm cạnh cố nhịn mà không được, cuối cùng vẫn phát ra tiếng cười khúc khích. Cô mở mắt ngồi dậy nhìn con mèo vẫn tiếp tục nghêu ngao.
"Mày đang hát về chính mày hả. Tao chưa thấy con mèo nào cợt nhả như mày ấy."
Con mèo dừng hát, nó tự hào nói.
"Đúng vậy. Bài hát này do mèo ta đây sáng tác, đại ca thấy hay không. Meo meo. Mà đại ca có thể dừng gọi em là con mèo này nọ không. Em có tên chứ bộ."
Tấm nhìn nó tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Ủa Tú Bà có đặt tên cho mày hả. Mày tên gì."
Con mèo nghe thế liền khó chịu mắng.
"Thật sự đại ca rất ngu. Ai bảo em là do mụ người đầy mỡ đấy nuôi. Tên em là Vương…"
"Vương. Mày tên Vương. Sao lại…"
Tấm vừa nghe đến đây lập tức hốt hoảng, nhưng thái độ này của cô khiến con mèo lập tức nghi ngờ. Nó chậm rãi đáp.
"Em đã nói xong đâu. Em tên là Vương Miêu. Có nghĩa là vua mèo. Mà đại ca quen người nào tên Vương hay sao."
"Ồ. Vậy hả. Làm tao cứ tưởng."
Tấm vuốt ngực thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đấy bảo nó.
"Không. Tao không có quen ai tên vậy hết. Nhưng mà tao hỏi này, chắc mày ở đây đã lâu có biết ai tên là Lê Vũ Vương hay không."
Con mèo đột nhiên nhìn cô chằm chằm với sự đề phòng.
"Biết. Tên này rất đẹp trai anh tuấn khí khái hơn người, ngày xưa hắn có ở đây đã làm cho biết bao nhiêu kĩ nữ phải say mê. Nhưng đại ca hỏi người đấy làm gì. Có thù oán gì sao, hay là mụ Tám nói đại ca phải tìm người này vậy."
"Mày cũng giỏi đoán đấy. Tao đến đây đích thực là để tìm người này. Nhưng mà theo mô tả của bà ấy thì hoàn toàn trái ngược với lời mày nói… chứng tỏ mày có quan hệ gì với anh ta. Đúng không.?"
Cô vừa nói vừa xách con mèo lên, ánh mắt đầy hăm dọa, nhưng lần này con mèo không hề sợ hãi ánh mắt đó, ngược lại nó nói.
"Đại ca muốn biết thông tin về người này cũng được thôi. Nhưng phải nói cho em biết bà Tám kia nói gì với đại ca, coi như chúng ta trao đổi thông tin với nhau."
"Được. Đó là điều tao muốn."
Tấm nhìn nó, lần này môi cô nở nụ cười xinh đẹp, dưới ánh đèn dầu nụ cười này khiến con mèo có chút ngẩn ngơ đứng hình mất vài giây. Tấm thấy vậy liền đỏ mặt, nhanh chóng trở lại dáng vẻ lúc đầu, lay lay người nó nói.
"Mày kể trước đi. Vì sao anh ta lại mất tích."
Con mèo bị đánh thức, nó lắc lắc đầu một cái, sau đấy trầm mặc thở dài.
"Vũ Vương trước đây từng phải lòng một cô gái ở lầu xanh này. Hai người qua lại đã lâu nên nảy sinh tình cảm với nhau và hắn muốn chuộc cô gái ấy đi, nhưng bà Tám lại không muốn mất đi hoa khôi, còn bà nội của hắn vì gia tộc nên không muốn hắn kết hôn với một cô gái lầu xanh, cộng thêm một số kẻ thù của nhà họ Lê cầm đầu là Tú Bà muốn làm hại hắn. Một trong ba người này lại không dám ra tay với hắn nên đã nghĩ kế hoạch ra tay với cô gái kia, nhưng bà Tám thì ít có khả năng làm hơn.
Hắn biết trước điều đó, nên ngày hôm đấy Vũ Vương đã lên kế hoạch đem cô gái bỏ trốn. Nhưng hắn không ngờ được là chính đêm hôm đấy, cô gái hắn yêu tí nữa đã bị ba kẻ làm nhục. Nàng vì giữ gìn trinh tiết nên đã tự sát ngay ở căn phòng này. Hắn đến thì đã không kịp, hắn đã ra tay giết chết ba người kia rồi cũng mất tích bí ẩn."
Tấm nghi hoặc hỏi.
"Sao mày biết rõ vậy."
Nó đáp.
"Bởi Vũ Vương là chủ nhân của em. Em vẫn luôn ở đây đợi ngài ấy quay lại."
Xem Tiếp Chap 9 : Tại Đây
Đăng nhận xét