Truyện ma Thế Thân Chap 51

 Truyện ma Thế Thân Chap 51

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 51 : Thế Thân

Xem Lại Chap 50 : Tại Đây


Rất nhanh sau đấy, khuôn mặt mờ ảo dần hiện ra làm họ không khỏi kinh ngạc, bởi vì đây chính là ba đà chủ cầm đầu của Quỷ Cốc. Nhưng bây giờ họ lại chỉ là những linh hồn, hiển nhiên đã bị lão Tứ sát hại dùng tà thuật luyện thành những âm binh.

Những người trong quỷ cốc hội đều thuộc dạng tu luyện linh hồn chứ không phải thân thể, với lại tà thuật họ khi còn sống biết đến chỉ có hơn chứ không hề thua kém bà Tám, nay chết đi được luyện thành âm binh nghe lệnh một người thì đây mới là điều đáng sợ. Bởi vì so với đám âm binh tôm tép ngoài kia đối với ba âm binh này chỉ là những con kiến hôi, bởi linh hồn họ nắm giữ tất cả tà thuật trước khi chết.

Tất nhiên là cả ba người đều biết điều đấy, nên bây giờ họ tỏ ra đề phòng hơn.

Nhưng gay lúc này, chú ngữ từ miệng của lão Tứ phát ra, ba âm binh này lập tức cử động, nhanh như chớp bay tới chỗ Thiên, hiển nhiên là muốn tách hắn ra khỏi Tấm.

Thiên biết như vậy, nhưng hắn cũng không còn cách nào, bởi nếu tách ra Tấm sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng Thiên cũng chỉ là một hoạt thi, hắn sợ nhất là đánh nhau với âm hồn, bởi vì thân thể hoạt thi vô cùng cứng cáp đao kiếm bình thường, hay sát thương vật lý khó mà gây thương tổn đến nơi. 

Nhưng quỷ hồn âm binh lại khác, chỉ cần bọn chúng đánh trúng thì thứ phải chịu sát thương chính là linh hồn của Thiên, hơn nữa linh hồn hắn đã không còn nhiều thời gian để tồn tại, gắng gượng tới bây giờ vẫn là do ý chí. Nhưng nếu bị tổn thương chỉ sợ e rằng sẽ không trụ lâu được nữa, như vậy Tấm sẽ gặp nguy hiểm cực lớn.



Điều quan trọng hơn là ba âm binh này là ba đà chủ của Quỷ Cốc, dù không muốn nhưng sau vài chiêu giao thủ cũng bị đánh bật ra khỏi Tấm.

Nhưng ngay khi hắn vừa mới rút đi, thì lão Tứ bỗng nhiên cười nhạt, đôi chân đạp trên mặt đất, năm móng tay sắc nhọn hướng cổ họng của Tấm mà đâm tới, hiển nhiên là muốn tranh thủ cơ hội này kết thúc sự tình..

Tấm tuy bị thương rất nặng, lại thêm long châu bị lấy ra khiến sức mạnh của Tấm cũng không còn, nhưng cho dù là vậy cô vẫn có phản xạ của một Thánh Nữ, sắc mặt không tỏ ra yếu thế, cô kìm nén cơn đau dưới bụng nghiêng cổ lách qua, tay kia cầm con dao nãy rạch bụng mình vung lên cắt về phía trước.

Đột nhiên, ngay lúc này lão Tứ khựng lại, thân hình ngừng di chuyển, con dao kia trực tiếp cắt lấy một trên má lão.

Trong lúc nhất thời, máu tươi đổ ra ướt đẫm cả vạt áo. Thân hình lão loạng choạng, kinh sợ đưa tay ôm lấy ngực. Nhưng tại sao lão lại ôm ngực, chẳng phải vết thương là ở trên mặt hay sao.

Lão buột miệng phun ra một ngụm máu tươi.

"Các… các người hạ độc ta."

Ba người vừa đánh vừa nhìn nhau khó hiểu, rõ ràng là không ai hạ độc lão Tứ, long châu lão cũng chưa nuốt cũng không thể vì một nguồn linh lực khổng lồ mà bạo phát được.

Vậy thì là ai làm.

Nhưng Tấm không muốn nghĩ ngợi nhiều bởi như vậy sẽ lãng phí cơ hội, nhân lúc lão đang khựng lại, cô khó khăn vứt con dao trong tay sau đấy đưa tay sau hông rút khẩu súng lục chĩa thẳng người lão.

Lão Tứ biết thứ này là gì liền hốt hoảng cấp tốc lật cổ tay, lập tức một bóng người mặc áo bào màu trắng từ phía sau lão vụt lên, tay cầm con dao sáng loáng lao như tên bắn về phía Tấm, rất nhanh đã cách cô một khoảng rất gần, mũi dao chĩa thẳng hướng cổ họng Tấm mà đâm.

Cả bà Tám và Thiên bị dọa đến sắc mặt trắng bệch kêu lên.

''Lê Vũ Vương… Dừng lại. Không được giết nó."

"Phập…!''

"Đoàng…!"

Nhưng đã quá trễ rồi, một tiếng dao cắm vào da thịt kèm theo một tiếng súng nào vang lên, máu tươi nhuộm đỏ cả khuôn mặt của Tấm.

Thân thể Tấm như cứng đờ, vừa mở mắt ra đã thấy Lê Vũ Vương quỳ gối, khuôn mặt đẫm lệ nhìn lấy cô.

Trong tay hắn là một con dao găm tinh xảo, nhưng hắn lại cầm ngược để cán dao về phía trước, mũi dao tự xuyên qua bụng mình. Phần lưỡi lộ ra phía sau ánh lên màu tím không tự nhiên. Có vẻ đến giây phút cuối cùng cho dù bị điều khiển hắn vẫn không thể xuống tay với cô mà tự chĩa dao đâm mình. Còn phát súng vừa nãy cũng bắn trượt làm cho cây cột nhà phía sau cũng bị thủng một lỗ lớn.

Hiển nhiên là con dao này có độc.

Tấm tuyệt vọng mở miệng, muốn nói gì đó nhưng thật lâu không nói được lời nào, cơ thể cứ run lên bần bật, trong mắt tràn đầy bi thương.

Còn Vương cũng lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó ánh mắt tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên chế giễu, hắn đưa tay, run run vén tóc mai dính trên má cô.

"Thật không ngờ lại chết theo cách này. Nhưng… nhưng thật tốt… cuối cùng cũng có cơ hội trả nợ… trả nợ cho em."

Sau đấy hắn dùng chút sức lực cuối cùng của mình, dùng tay lấy một vật trong túi rồi đặt vào giữa lòng bàn tay cô.

Tấm nhìn thứ phát ra ánh vàng trong tay, lệ đổ như mưa, không kìm được nức nở.

"Vương… Đừng mà…"

Khuôn mặt hắn đau khổ, cất lên từng chữ khó khăn.

"Xin lỗi…!"

Dứt lời, cơ thể của Vương chậm rãi đổ xuống dựa đầu vào vai Tấm, cả người cứng đờ lạnh ngắt trắng bệch một màu.

Tấm ở bên khóc không thành tiếng, thực sự lúc hắn lao đến cô đã chĩa súng đi hướng khác, cô không muốn làm tổn thương hắn sẵn sàng đón nhận cái chết. Nhưng, nhưng không ngờ người bị đâm lại là hắn.

Trong lúc cô còn đang đau khổ ôm chặt lấy Vương, lại nhìn đôi bông tai ngày xưa hắn tặng chìm vào kí ức đau khổ thì lão Tứ bị trúng độc phía trước, miệng vẫn thở hổn hển từng hơi vẫn không có ý định nương tay, lão bước tới chỗ họ, năm ngón tay già nua vung lên, dồn hết sức vung xuống.

"Tấm… mau tránh."

Cả Thiên và Bà Tám nay cũng rất chật vật đối phó với đám người kia, khi thấy lão muốn ra đòn hạ sát thì cũng không kịp ngăn cản, chỉ có thể hốt hoảng kêu lớn.
Nhưng ngay khi họ vừa dứt lời thì một làn gió lạnh thổi qua, không biết từ lúc nào, có một bàn tay đột nhiên bắt lấy tay lão Tứ.

Lão ta cũng bị một màn này dọa cho giật mình, bởi vì trong sảnh này, không còn ai có thể uy hiếp tới lão, nhưng người lạ mặt tự nhiên xuất hiện ở đây là ai mà làm lòng lão có phần kiêng sợ.

Lão nghiêng đầu qua, nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang ở phía sau, cơ thể lão lập tức cứng đờ. Người kia không có tròng mắt chỉ một màu đen thui, gã bóp chặt cổ tay lạnh lùng nhìn lão, mặt không chút cảm xúc. Nhưng Tấm lại nhận ra người này, đây chính là anh thanh niên bốc vác gạo ở ngoài bến thuyền.

Giọng người đàn ông cất lên.

“Đủ rồi đấy. Một vừa hai phải thôi lão già.”

Sắc mặt lão Tứ càng ngày càng nhợt nhạt hơn, nhưng ngay sau đó, biểu cảm của lão trở nên dữ tợn.

“Mày… mày là ai. Chuyện này không can dự đến mày, mau buông ra."

Nhưng người kia không đáp, miệng ngoác tới tận mang tai, dùng hai chân quắp lão đè xuống dưới đất. Ngay lúc này, từ phía cửa sau cũng có thêm mấy người lạ mặt xông vào bu lấy quanh lão.

Bọn họ không hề đánh đấm hay làm gì lão Tứ, mà thay nhau cạy mồm lão ra, sau đấy há cá miệng dài tới tận mang tai của mình ghé sát mà hút lấy hút để sinh khí của lão.

Rõ ràng bọn họ chẳng phải là người nữa rồi.

Nhưng giây sau, mấy ngón tay lão khẽ động, ba âm binh đang vờn nhau với Thiên vội vàng rút về để giải cứu lão, nhưng mà khi bọn chúng tới gần thì lại có sáu người khác từ ngoài như thú điên nhảy vào, vẻ mặt thèm thuồng bất chấp lao tới ba âm binh.

Điều kì quái xảy ra, không ngờ là linh hồn ba đà chủ có vẻ mạnh mẽ với Thiên, nhưng đối với những người này lại y như mấy con thỏ bị đàn sói làm thịt. Bọn chúng há miệng tham lam hút lấy linh hồn họ như làm thức ăn cho bản thân, chỉ mất vài giây ba âm binh của lão Tứ đã triệt để bị ăn sạch sẽ.

Thiên bỗng nhiên tái xanh mặt mũi vội quát.

"Đám quỷ đội lốt người."

Lão Tứ nghe những lời này thì tức khắc ớn lạnh, cảm nhận cơ thể đang mất dần sức sống, tay chân bị khóa chặt không thể cử động, lão vội vàng lên tiếng cầu xin.

"Mau… mau cứu tôi. Tôi có cách cứu hắn…"

Tấm như người mất hồn sau khi nghe câu này thì vội bừng tỉnh, lời nói của lão như một sợi dây cứu mạng. Lão biết mình sắp không trụ được nữa, thân thể lại bị trúng độc, lão vội buông long châu ra dùng sức hất về phía cô, chỉ mong cái mạng mình được giữ lại.

"Dùng long châu này. Nó có thể hồi sinh người chết. Mau… mau cứu…"

Viên long châu lăn lông lốc dưới đất chạy về phía Tấm, nhưng ngay lúc này, một bàn chân bất ngờ dẫm lên, sau đấy cúi xuống nhặt nó trước sự ngây ngốc của tất cả.

Một giọng nói trong trẻo vang lên, kèm theo đó là một khuôn mặt xinh đẹp.

"Chị Tấm. Bất ngờ lắm phải không.?"

Xem Tiếp Chap 52 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn