Truyện ma Thế Thân Chap 48

 Truyện ma Thế Thân Chap 48

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 48 : Thế Thân

Xem Lại Chap 47 : Tại Đây


Thiên cười, hắn quay lưng nhìn khắp núi non nơi này, sắc mặt lạnh lại, lập tức hắn huýt sáo một cái, từ dưới đất chui lên một con rết nhỏ, nhanh chóng bò lên tay hắn rồi kêu lên vài tiếng chi chi rất nhỏ. Thiên nhìn con rết, theo tiếng kêu của nó sắc mặt hắn cũng biến đổi theo, nhưng tuyệt nhiên là không hề nói lời nào.

Sau một hồi im lặng, Tấm cảm thấy sắc mặt anh trai mình đang lưỡng lự, cô không nhịn được mà hỏi.

"Sao vậy. Nó nói gì với anh.?"

Thiên lắc đầu, hắn cúi người xuống thả cho con rết kia bò đi, sau đấy quay người bắt lấy tay cô.

"Chúng ta đi khỏi đây thôi. Đi đến phủ Gia Định sinh sống."

"Tại sao lại là Gia Định. Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.? Anh đang giấu em chuyện gì.?"

Tấm khựng lại, chẳng hiểu sao trong lòng lại thoáng chút lo âu, cô thấy Thiên không đáp thì chợt nhận ra.

"Khoan… khoan đã… long châu là nằm trong tay lão thái bà. Nhưng giờ nó lại ở trong người em. Anh nói đi, tại sao anh lại tìm được em, lúc ấy em còn nằm trong tay Vương cơ mà.?"



Thiên nhìn em gái mình, hắn lắc đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ yêu thương.

"Anh không muốn mày đi vào vết xe đổ năm xưa. Nghe lời anh, đi đến Gia Định cùng anh."

Tấm dứt khoát vung tay hắn ra, lắc đầu nói.

"Muốn em đi cũng được. Nhưng em muốn biết lý do vì sao. Nếu không, có chết em cũng không đi."

Hắn lưỡng lự, nhưng nhìn sắc mặt Tấm quả quyết, hắn đành ngẩng đầu thở dài.

''Là hắn cứu em. Long châu cũng là do hắn ăn trộm của lão thái bà. Nay hắn đang bị nhốt trong ngục, vì chuyện này mà chính lão thái bà đã tuyên cáo ra ngoài. Ngày mai nhà họ Lê sẽ thanh lý môn hộ. Hắn sẽ bị tử hình."

"Tử hình. Không, không thể nào… hắn, là cháu đích tôn của nhà họ Lê, nếu giết nhà họ Lê cũng sẽ tuyệt hậu đấy…"

Thiên gật đầu mỉm cười.

"Đúng vậy. Đây là một tin tức không đáng tin, theo anh nghĩ chủ yếu bọn chúng muốn mày quay lại cứu hắn. Nếu quay lại, thì mày mới là người bị giết chết. Chúng ta nên nhân cơ hội này tranh thủ thời gian rời đi đến Gia Định để tránh khỏi thị phi. Chẳng phải mục đích cuối cùng của em là sống một cuộc đời bình thường, hưởng thụ nhân sinh hay sao.?"

Tấm lưỡng lự nhưng sau cùng lựa chọn rời đi cùng anh trai. Nhưng bây giờ chẳng hiểu sao lòng cô cứ rối bời, không biết quyết định như vậy có đúng hay không.?

Chiều hôm ấy hai người quyết định rời khỏi phủ Hoài Đức, mua hai con ngựa tốt cùng cưỡi về hướng Nam, dự tính đến phủ Gia Định. Đến đêm họ nghỉ lại một quán trọ ven đường, nhân lúc Thiên đang ngủ say, Tấm mới rón rén bước ra khỏi phòng, cầm lấy khẩu súng lục của mình tính rời đi.

Nhưng chân còn chưa đi được mấy bước đã cảm thấy sau gáy mình tê rần, chỉ vài giây sau thì vô lực ngã xuống ngất đi.

Mãi đến sáng hôm sau, một giọng nói vang lên bên tai khiến cô tỉnh giấc.

"Tấm… mau dậy đi. Không hay rồi."

Cô mở mắt, thấy toàn thân mình bị trói, nhìn xung quanh thì không thấy Thiên đâu mà bà Tám lại ở đây, cô trong lòng kinh hãi.

"Đâu. Anh trai tôi đâu."

Bà Tám nhìn cô với vẻ khó hiểu, vừa nói vừa cởi trói cho cô.

"Anh trai. Con lấy đâu ra anh trai.?"

Tấm không tiện giải thích, cô đứng dậy lục lọi trong người, khẩu súng vẫn còn, nhưng trên bàn vẫn còn một tờ giấy.

Cô cầm lên đọc, trong đấy chỉ ghi vài dòng ngắn ngủi.

"Đến Gia Định trước, anh đi giải quyết công chuyện rồi sẽ đến sau. Nhất định không được quay trở lại chỗ nhà họ Lê. Đi đường bình an."

Tấm bóp nát tờ giấy, bà Tám nhìn cô, đôi mày nhíu lại.

"Hôm nay nhà họ Lê sẽ xử tử Vương vào giờ Ngọ."

Tấm gật đầu, tin tức này đã loan đi xa, bà Tám biết chuyện cũng không phải là lạ.

"Nhưng tại sao vú biết con ở đây. Với lại lão thái bà thật sự xuống tay với hắn ư.?"

Bà Tám đáp.

"Là do tên Thiên kia báo cho vú đêm qua, bảo vú đem con đi Gia Định nên vú đã tức tốc đến đây."

"Anh ấy đến tìm vú.? Thiên… anh ấy đi đâu vú biết không.?"

"Vú hỏi nhưng hắn không nói. Nhưng vú chẳng hiểu sao bà ta lại ra tay với cháu của mình… khoan đã, nãy con nói anh trai, có phải có phải là Thiên. Con lấy được Long Châu rồi sao."

Nói đến đây, sắc mặt bà Tám ánh lên nét vui mừng, bà ấy đi quanh cô một vòng gật đầu.

''Quả nhiên…"

Tấm cũng không có ý định giấu bà ấy, bởi vì ở kiếp trước, cô là một đứa trẻ mồ côi, được vú tìm thấy nuôi nấng từ nhỏ, bà ấy luôn xem cô như con ruột của mình yêu thương hết mực. Không có lý do nào để Tấm nghi ngờ cả, phải nói bây giờ bà Tám là một trong hai người cô tin tưởng nhất.

Khi nghe xong, bà Tám trầm tư, hiểu ra lý do mà Vương được đem đến pháp trường cạnh bờ sông. Bà suy nghĩ một lúc, sau đấy nói.

"Chuyện này có thể là thật, cũng có thể là giả. Nhưng con không biết một chuyện, cha mẹ của Vương là chính do lão thái bà gián tiếp sát hại. Nhưng chuyện này đã được giấu nhẹm, những người biết chuyện đều đã chết. Vú đã từng nói chuyện này với hắn, ngay lúc gặp gỡ trước khi hai đứa xuống lấy long châu."

Tấm ngạc nhiên, hai tay nắm chặt.

"Lý do vì sao bà ta lại làm như vậy.? Cha của Vương chính là con đẻ bà ta."

Bà Tám đáp.

"Là vì cha của nó vốn muốn đem cả nhà về Huế sinh sống, không muốn tiếp tục tranh đua với Quỷ Cốc Hội chúng ta. Nhưng lão thái bà và mấy trưởng lão không đồng ý còn ép cha nó nếu rời đi sẽ gạch tên ra khỏi gia phả. Và kết quả con cũng biết, hai người kia bị thổ phỉ giết chết, nhưng kì lạ ở chỗ là đứa con mới sinh lại còn sống. Con hiểu ý vú chứ. Chuyện Vương trộm long châu còn nặng hơn gấp tội cha mẹ nó gấp trăm lần, lão thái bà là người như thế nào, có thể bà ta sẽ không vì tình đâu."

Trong lòng cô nổi lên cảm giác bất ổn, nhanh chụp lấy vai bà Tám.

"Mau…mau đến cứu người."

Bà Tám nói.

"Cứu hay không cứu con phải cân nhắc. Vú không muốn con gặp nguy hiểm."

"Cứu.!"

Tấm quả quyết nói, sau đấy một mình chạy xồng xộc ra ngoài, cùng bà Tám quay trở lại. Bọn họ lén lút ám sát phía nhà họ Lê, tìm chỗ vắng vẻ họ trèo tường vào. Theo lời bà Tám thì pháp trường sẽ là mảnh sân trước của nhà họ.

Tấm vốn cũng có thời gian ở lại đây nên đường đi cũng thông thạo, cô dẫn bà Tám tới chỗ vắng, nơi có thể quan sát toàn bộ khung cảnh của mảnh sân rộng mà trông theo.

Nhưng cảnh tượng đầu tiên mà họ bắt gặp lại là một màn máu me. Ở chính giữa mảnh sân xác người chết nhiều như rạ, máu men theo khe gạch chảy tràn khắp tứ phía.

"Anh…"

Tấm buột miệng thốt lên, ở trên đống xác chết đó là Thiên, hắn máu tươi nhuộm đầy mình, dường như mất thăng bằng cả người loạng choạng đứng không vững. Những xác chết la liệt dưới đất có vẻ là do hắn giết, quả nhiên Thiên đã trói Tấm lại để tự mình thay cô tới đây.

Ở phía trước, Hắn bắt đầu nghiêm túc nói.

"Lê Vũ Vương ở đâu."

Ở bên trong phòng khách, lão thái bà ngồi ngay chính giữa, tay nhấp ngụm trà thản nhiên không coi chuyện này ra gì, bà ta chỉ lắc đầu nói vọng ra.

''Từ khi nào một kẻ thuộc Quỷ Cốc hội như cậu lại dám tự tiện xông vào Lê gia tàn sát bừa bãi như vậy.? Mục đích của cậu đến đây là gì."

Thiên nhổ trong miệng ra một bãi nước bọt, vươn vai ngáp dài, sau đấy đặt mông ngồi lên một cái xác người bên cạnh, tay chống lấy cằm nhìn vô. Khí thế có thể nói là bá đạo vô cùng, hiển nhiên không hề e dè.

"Này mụ già. Mụ lẩm cẩm rồi sao. Đã bảo từ đầu là tôi đến đây là muốn gặp cháu trai bà một chút."

"Ồ. Một kẻ như nó ra đường chắc hẳn đắc tội không ít người. Nó có làm gì quá đáng thì bà già này có thể đền bù cho cậu thứ cậu muốn."

Lão thái bà giọng không lạnh không nhạt, hiển nhiên là không muốn làm lớn chuyện với Thiên, chứng tỏ là bà ta vẫn có phần nào đó biết thực lực của hắn.

"Sao không giết hắn. Nếu chuyện này đồn ra thì nhà họ Lê chúng ta còn mặt mũi gì nữa."

Bên cạnh, ba vị trưởng lão tỏ ra khó chịu, chưa bao giờ bọn họ thấy lão thái bà lại nhượng bộ như thế. Nhưng bà ta chỉ phẩy tay, nhìn thái độ của Thiên mà nói.

"Nào nói đi. Cậu thanh niên, cậu muốn gì ở nó."

Thiên vẫn thản nhiên nói.

"Cũng chẳng có chuyện gì to tát. Chỉ là tôi muốn nói chuyện với hắn một lúc rồi xem hắn bị giết ra làm sao thôi."

Lão thái bà mày hơi nhíu lại.

"Chỉ có như vậy mà cậu lại giết mười mấy người của Lê gia chúng ta sao.?"

Thiên chậm rãi nói.

"Vậy bà giải thích tôi nghe vì sao tàn sát hết cả quỷ phường đến nỗi đám người hầu không can dự cũng không tha. Nay tôi đến cũng chỉ là mới giết vài kẻ, cũng không được tính là nhiều."

Lời này nói ra khiến một người như lão thái bà cũng phải á khẩu, bà ta nhìn lão Tứ, sau đấy gật đầu, nói nhỏ.

"Giờ Ngọ cũng sắp đến rồi. Đem nó ra đi, hi vọng con cá lớn đã rời khỏi ổ."

Lão Tứ nhận lệnh rời đi. Thoáng chốc đã dẫn một người tóc tai rối bời, bên cánh tay trái ướt đẫm máu, khuôn mặt vô cùng tiều tụy bước ra rồi đặt hắn quỳ dưới linh đường nhà họ Lê.

Khi Vương vừa trông thấy Thiên, khuôn mặt hắn tỏ ra hoảng hốt, quét mắt nhìn xung quanh một lúc, khi chỉ phát hiện mỗi mình Thiên đến mới thở dài an tâm, giọng nói vô cùng yếu ớt phát ra.

"Hắc Cẩu. Tên chó chết kia mày đến đây làm cái quái gì vậy. Còn không mau cút đi…"

Thiên mỉm cười, hắn đứng dậy chầm chậm đi vào trong sảnh đường, những hộ vệ hay người hầu của nhà họ Lê khi chứng kiến hắn tắm máu người khác mà lòng không khỏi phát sinh run rợ, không ai dám lại gần.

Duy chỉ có ba vị trưởng lão là xông ra cản lại, nhưng lão thái bà lại nói với họ.

"Để mặc hắn."

Sau đấy lại nói với Thiên.

"Hi vọng cậu đừng làm gì quá đáng. Nếu không…"

Xem Tiếp Chap 49 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn