Truyện ma Thế Thân Chap 42

 Truyện ma Thế Thân Chap 42

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 42 : Thế Thân

Xem Lại Chap 41 : Tại Đây


Trên con đường làng cách phủ Hoài đức bên kia bờ sông Hồng, có một đám trẻ con đang tươi cười hớn hở vây quanh một cô gái mặc áo đen, tay cô gái đang ôm lấy một con mèo đen không ngừng vuốt ve, trên cổ có treo một cái mặt nạ trắng, vẽ cái miệng đang cười.

Người này ngồi bên một tảng đá lớn bên bờ sông, vừa ôm con mèo vừa phát kẹo cho bọn trẻ. Ánh mắt thì không ngừng nhìn về phía bờ bên kia.

Có một bé gái nhìn theo, cất giọng non nớt.

"Chị ơi. Chị nhìn gì thế ạ."

Người áo đen xoa đầu bé gái, nhẹ nhàng đáp.

"Ồ. Chị chỉ muốn nhìn xem bên kia một chút ấy mà. Hình như lúc trước ở đấy có một tòa nhà bốn lầu phải không, sao giờ chị không thấy nó đâu nhỉ."

Bé gái nghe vậy thì làm mặt đáng sợ nói.

"Nó sập rồi. Em nghe mẹ kể là rồng làm sập nó đấy. Mẹ còn nói tại họ làm ác nên bị trời phạt."

Người áo đen gật đầu, dưới ánh sáng ban mai, khuôn mặt ấy nở nụ cười rạng ngời, nhìn kỹ mới thấy người này rất quen.

Đúng.



Đây chính là Tấm, nhưng đã ba năm mọi thứ cũng đã thay đổi khá nhiều, Tấm bây giờ xinh đẹp lộng lẫy vô ngần khiến cho người ta nhìn cũng phải choáng ngợp mà hoa cả mắt, cô mặc bộ váy đen bó sát người càng tôn thêm thân hình quyến rũ, dáng vẻ mềm mại của Tấm bây giờ lại có thêm vài phần lẳng lơ mang một hương vị đặc sắc riêng khiến người ta khó mà cưỡng lại. Rõ ràng Tấm bây giờ không còn là Tấm của ngày xưa nữa rồi.

Cô mỉm cười nhìn đám trẻ sau đấy đứng dậy, vươn vai ngáp dài một cái rồi nói.

"Mấy đứa đi chỗ khác chơi đi. Vài hôm nữa chị sẽ đem kẹo đến."

Mấy đứa trẻ nghe đến kẹo liền hớn hở vâng lời chạy đi. Lúc này, Tấm mới đeo mặt nạ lên mặt bởi không muốn làm người ta chú ý, cô mỉm cười nhìn xuống con mèo đen vui vẻ nói.

"Đã lâu rồi không đến đây. Xem ra nơi này cũng không khác xưa là mấy nhỉ."

"Meo…"

Con mèo kêu lên một tiếng nhẹ rồi lại chui vào lòng cô nằm gọn trong đấy, Tấm lắc đầu nói.

"Xem ra mày không muốn về nhà rồi. Nhưng tao phải đến đó xem, rốt cuộc nhà họ Lê bây giờ đã náo loạn đến mức nào. Haiz, đi đường xa thật là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lúc nhưng tao thật sự không chờ được."

Cô vừa nói xong thì vừa hay có một con đò cập bến, phía dưới là ba người đàn ông ăn mặc cũng khá là khắc khổ, khi thấy Tấm đứng chờ đò thì một người vạm vỡ, khuôn mặt có phần dữ tợn đứng dưới thuyền lớn tiếng hô lên.

"Đi đò không."

Bên cạnh người này là một người hơi gầy cùng với một người hơi béo, họ đang chèo thuyền cũng lên tiếng gọi.

"Nhanh nhanh. Đò không chờ người."

Tấm nhìn xuống, trên thuyền ngoài ba người này thì không còn một ai, hiển nhiên là không có khách. Cô lắc đầu không đáp, đôi chân lặng lẽ dẫm lên bãi phù sa chầm chậm bước lên con thuyền nhỏ, sau đấy tiện tay ném cho người đàn ông vạm vỡ một nén bạc nhỏ. Người này vui vẻ nhận lấy rồi bắt đầu chèo thuyền đi ra.

Tấm ngồi ngay mạn thuyền, tay vuốt ve con mèo không nói bất cứ lời nào, nhìn dòng nước xanh mát đôi mắt lại gợn lên đôi dòng suy nghĩ.

Nhưng ngay khi đi ra giữa sông, con thuyền lại có dấu hiệu đi chậm dần, Tấm vẫn thản nhiên như cũ, nhẹ nhàng mở lời.

"Mấy anh chèo nhanh lên chút được không.?"

Người chèo thuyền nhìn hai người còn lại, trên mặt có tia cười nhạo.

"Này em gái. Một thân một mình lại dám lên thuyền bọn anh, chẳng phải là đến để nộp mạng hay sao."

Hai tên kia cũng cười hăng hắc, bản chất xấu xa bộc lộ trên khuôn mặt khác hẳn với vẻ hiền lành lúc đầu. Bọn chúng cùng nhau bước dậy, lật ván gỗ lên mỗi tên cầm một thanh đao sáng loáng.

Thấy vậy Tấm chỉ lắc đầu, đưa tay gỡ lấy mặt nạ để lộ nhan sắc tuyệt trần, đôi chân dài duỗi thẳng ra, ngón tay khẽ chạm dòng nước mát, còn cánh tay còn lại chống vào mạn thuyền, tư thế này khiến cho ba kẻ phải tròn mắt, nước dãi chảy khắp khóe miệng, máu dâm trong người nổi lên, có tên không chịu được nữa mà đã tháo cả dây nịt quần.

Tên mặt đen, có vẻ là thủ lính cất tiếng chọc ghẹo.

"Em gái chỉ cần ngoan ngoãn bọn anh sẽ tiễn em đi một cách nhẹ nhàng nhất."

Một tên cản lại, lưỡi liếm môi nói.

"Đại ca. Giết thì phí của trời, chi bằng bắt em gái này về ngày đêm phục vụ có phải hơn không. Ha ha."

"Mày điên hả. Đã nhận tiền của bà ta rồi không giết không được. Nhưng khi nào giết thì tao cũng chưa biết, có thể vài ngày hoặc một tháng sau cũng nên. Haha"

Mấy tên bàn nhau rôm rả hiển nhiên không coi Tấm ra gì, nhưng cô cũng chẳng thèm để ý tới bọn chúng, ngón tay thon dài chỉ vào tên đầu sỏ ngoắc ngoắc ra hiệu. Tên kia nhận ra cô đang gọi mình thì bắt đầu cởi áo lao đến.

"Ha ha. Mỹ nữ ta đến…"

Nhưng hắn chỉ mới nói đến đây thì cảm thấy chân mình như đang bị thứ gì ươn ướt nắm lấy, hắn kinh ngạc nhìn xuống thì tí nữa kêu cha gọi mẹ. Phía bên mạn thuyền, một bóng người con gái từ dưới nước ngoi lên, mái tóc đen dài rũ xuống che đi một nửa mặt, nửa kia chỉ là một đống máu thịt bầy nhầy rất đáng sợ. Tay của nó đang bám chặt lấy tên kia.

"Maaaaa….."

Hắn hốt hoảng vừa kêu lên một tiếng thì đã bị bàn tay đó giật mạnh kéo tuột khỏi thuyền rơi xuống sông rồi chìm nghỉm mất dấu.

Hai tên còn lại mặt cũng tái xanh như tàu lá chuối ngơ ngác nhìn nhau, bởi bọn chúng biết mình vừa trông thấy thứ gì, sau đấy cảnh giác nhìn xuống mặt sông.

Tấm thở dài.

"Còn ai muốn thử nữa không.?"

Hai tên run rẩy, lắp bắp nói.

"Mày… mày là ai.?"

Tấm lắc đầu.

"Không cần biết. Là ai sai chúng mày tới, là Tú Bà hay là bà già nhà họ Lê."

Cô vừa nói xong, thì hai bên mạn thuyền lại có hai con ma nữa ngoi lên, khuôn mặt đáng sợ nhìn chăm chăm hai gã khiến chúng triệt để hoảng sợ. Đao trong tay lập tức ném xuống mặt thuyền, quỳ xuống vái lấy vái để.

"Tha mạng…"

"Bọn con có mắt như mù không nhìn thấy thái sơn. Tha mạng…"

Tấm mỉm cười quyến rũ.

"Nói đi nào. Bọn chúng không chờ được lâu đâu."

Càng nói hai bóng người dưới nước ngày càng áp sát, một tên do sợ hãi đã tè cả ra quần, tên kia thì run rẩy khai.

"Là… là lão thái bà cho bọn con tiền. Tha mạng.."

Nụ cười trên môi Tấm ngày càng đậm, cô lắc đầu khinh bỉ đáp.

"Bà già lẩm cẩm lại sai ba kẻ vô dụng này đi."

Sau đấy cô bảo chúng..

"Nhảy xuống sông bơi vào đi."

"Nhưng… nó…"

Hai kẻ này lòng đầy sợ hãi, tuyệt nhiên vẫn không dám nhảy, Tấm nói.

"Yên tâm. Bọn chúng không làm gì đâu."

Tuy biết nguy hiểm nhưng hai tên sông tặc này không còn lựa chọn, bọn chúng vẫn quyết định nhảy ra khỏi thuyền, nhưng khi người vừa chạm nước thì đã bị hai con ma ôm lấy lôi xuống như tên kia.

"Meooo.."

Con mèo đen lúc này kêu lên một tiếng phản đối, nhưng Tấm chỉ đáp.

"Ba kẻ này hại người, mấy hồn ma kia là những người từng bị chúng giết hại nên không thể tha. Chỉ có điều làm tao không ngờ đến là bà già này lại đoán được cả chỗ tao sẽ đi qua, có khi nào lời của vú thật sự là đúng sao.?"

Nói xong cô lại ngồi lặng lẽ trên thuyền, phía dưới nước bỗng nhiên có từng đàn cá nổi lên, như nâng đỡ cả con thuyền nhỏ kéo nó bơi vào bờ.

______

Không lâu sau, thuyền cũng đã cập bến, hai bên bờ sông người người buôn bán tấp nập đông như quân Nguyên, đằng sau tấm mặt nạ cô quan sát mọi thứ, cũng trông thấy một con thuyền chở đầy gạo, trong đó bắt gặp chàng thanh niên ba năm trước từng khuôn vác gạo cùng cô đem đến quỷ phường.

Cô không do dự mà đi lại đó, đứng trước mặt thanh niên người đầy mồ hôi mà cất giọng.

"Gạo này bán ra sao."

Người kia dừng lại, anh ta nhìn vào người xa lạ trước mắt, miệng lẩm bẩm.

"Không bán lẻ. Nhưng mà sao nghe giọng cô quen quen thế nhỉ. Hình như tôi đã gặp ở đâu rồi."

Tấm lắc đầu, tay lấy ra mấy đồng tiền rồi đem cho anh ta.

"Thuyền nhiều gạo thế này thì chắc có nhà nào có chuyện gì đặt hay sao. Tôi là một Nghệ Nữ, nghe nói ở đây có chốn nào tên là Quỷ Phường tôi muốn đến đó bán nghệ. Tiền này cho anh để anh chỉ đường được không."

Người thanh niên gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ người này chắc bị điên rồi, hỏi đường thôi cũng cho tiền nhiều thế này. Nhưng anh ta không dám nhận mà nói.

"Tiền này tôi không dám nhận đâu. Mà cô hỏi Quỷ Phường phải không, thật ra ba năm trước nó sụp mất rồi. Nhưng vài ngày nữa thì mở lại, gạo này đúng là để chuyển cho họ để đãi khách khai trương. Kia kìa, cô nhìn thấy hai người đằng kia không, là hai kỹ nữ đang đi sắm đồ đấy, họ là người của Quỷ Phường cô nói. Nếu cô cần có thể hỏi họ."

Tấm gật đầu, sau đất mặt mấy đồng tiền lên bao gạo anh ta đang định vác, sau đấy quay lưng đi về phía hai cô gái gần đấy. Khi biết Tấm mới đến, lại muốn vào làm nên họ đồng ý ngay, lập tức đem cô về.

Quỷ Phường được xây dựng lại lần này lại nằm cách nhà họ Lê không xa, tính ra cũng chỉ cách có hai ba nhà, lần này xây dựng quy mô cũng nhỏ hơn chút, cũng do ba năm không hoạt động nên Kỹ Nữ hầu như đã sang Phường khác hết. Bên trong chỉ còn lại chưa tới ba chục người trong đó có cả người hầu.

Vừa bước tới cửa, Tấm hơi ngừng lại, nhớ tới ngày đầu mình đến đây mà không khỏi cảm thán, bây giờ cũng đã quay trở lại nơi này.

"Mẹ cha chúng mày nhanh nhanh cái tay lên."

Tiếng quát quen thuộc vang lên, Tấm trông theo thì thấy Tú Bà vẫn như ngày xưa mang cả thân hình đồ sộ bước ra, khi thấy người trước mắt bà ta quan sát từ trên xuống dưới, đi một vòng rồi mỉm cười.

"Mày là do hai đứa kia đem về đấy hả."

Tấm nhẹ nhàng lật mặt nạ của mình ra, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên trước mắt mụ, khóe miệng cong lên, lạnh nhạt nói.

"Tú Bà. Đã lâu không gặp."

Xem Tiếp Chap 43 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn