Truyện ma Thế Thân Chap 38
Tác Giả : Mạnh Tuấn
Chương 38 : Thế Thân
Xem Lại Chap 37 : Tại Đây
Sóng nước vỗ vào vách quan tài ngày càng dữ dội khiến nó lung lay như muốn lật, ở dưới nước, Tấm đột nhiên trông thấy một miệng đen ngòm lờ mờ xuất hiện trong lòng nước đang đang tiến đến với tốc độ khá nhanh, tuy nó còn khá xa nhưng vẫn làm cô lòng sinh sợ hãi, bởi cô biết nó đang muốn lao lên giết chết hai người.
Cô cầm súng lục lên chĩa xuống mặt nước mà bắn nhưng kết quả lại chẳng có tí tác dụng nào. Vương cũng cau mày, hắn nhìn vết thương trên mu bàn tay sau đấy liếc xuống dưới mặt nước lẩm bẩm.
"Mẹ nó chứ. Lùi ra xa tôi một chút. Phải liều mạng thôi."
Sau đấy hắn đưa tay lên há miệng ra lặp lại hành động như trước khi đối phó với đám quỷ ở gần bờ. Tấm cũng vội vàng lùi sát vách gỗ giữ khoảng cách an toàn, khi những giọt máu bị hắn ép ra chảy vào miệng, cứ tưởng là cái bóng quỷ to lớn sẽ xuất hiện lần nữa, nhưng rốt cuộc lại chẳng có biến hóa gì xảy ra.
Ngay cả Vương cũng thẫn thờ há hốc miệng.
"Cái gì thế này sao không có tác dụng."
Tấm lo lắng nhìn hắn.
"Không còn thời gian đâu. Chúng ta phải nhảy khỏi quan tài thôi."
Vương nhăn mặt, hắn ngước lên nhìn lấy cái lỗ nơi vách động phía xa, sau đấy buộc thành hình cái thòng lọng dùng lực ném lên một mỏm đá nhô ra. Hắn ném rất chuẩn, ngay phát đầu đã ăn ngay, sau đấy thì đi lại gần cô.
"Cầm lấy sợi dây này leo lên trước đi."
Tấm lắc đầu, trong lòng không thể yên được.
"Còn anh thì sao. Cả hai cùng leo lên nếu không con thuồng luồng này sẽ giết anh mất."
Vương cười.
"Đồ ngốc, đây là cô lấy trộm ngọc của nó. Thuồng luồng muốn hóa rồng thì phải có ngọc dẫn, bởi vậy kẻ nó muốn tấn công là cô chứ có phải tôi đâu. Cô không muốn chúng ta chết chung thì cứ ở lại, còn cô leo lên thì cả hai sẽ có cơ hội sống sót."
Tấm hiểu ý hắn, cô nhanh chóng buộc sợi dây vào người rồi nhảy xuống, bơi qua dòng nước đổ từ trên cao xuống, áp sát vách động rồi cắm hai con dao đã chuẩn bị mà leo lên. Quả nhiên như lời Vương nói, cái đầu khổng lồ của con thuồng luồng lập tức chuyển hướng, không lao đến quan tài nữa mà lại bơi đến chỗ Tấm.
Tấm vừa sợ hãi vừa lo lắng mà dùng hết sức bình sinh leo lên thật nhanh, nhưng vừa tầm hai mét thì cô quay đầu lại đã chẳng thấy tên Vương ở trên quan tài nữa. Cô hơi chững lại.
"Vương. Anh đi đâu rồi. Vương...?''
"Ầm…"
"Hống….."
Bỗng nhiên ngay lúc này, từ dưới mặt hồ cách cô một khoảng không xa tự nhiên có một cột nước bắn thẳng lên trên, kèm theo đó là một tiếng rống rất lớn, cái đầu con thuồng luồng xuất hiện, nhưng nó không trực tiếp lại chỗ Tấm mà liên tục vung lắc cái đầu khổng lồ của mình rất mạnh, khiến cho sóng nước dao động dữ dội đến nỗi chiếc quan tài cũng bị đánh lật úp chìm xuống.
"Nó bị làm sao vậy.?"
Cô thắc mắc trong lòng.
"Còn ở đấy làm gì. Mau leo lên."
Tiếng hét của Vương làm cô bừng tỉnh, cô nhìn thấy trên đầu con thủy quái đó, một thân người mặc áo đen ướt đẫm như chuột lột đang dùng hai con dao găm chọc vào một con mắt khổng lồ mà bám lấy. Tấm trông kỹ mới nhận ra là Lê Vũ Vương, vậy là hắn tự nhảy xuống đánh nhau với con quái vật này, chẳng trách cô không thấy hắn ngồi trên quan tài.
Giờ cô cũng không muốn làm hắn phân tâm nên dùng sức leo lên rất nhanh, chẳng mấy chốc đã leo lên được cái lỗ lớn đó.
Cô đứng trên bờ thở hồng hộc, nhìn xuống dưới nước thì thấy Vương đã bị con thuồng luồng hất ra khỏi mình bay ra dòng nước đục. Nhưng nó cũng đã bị thương, kết quả là một mắt đã bị chọc mù.
Tấm vội vàng tháo dây trên người mình rồi ném xuống.
"Nắm lấy nó tôi kéo anh lên."
Vương bắt lấy đầu dây, vùng vẫy trong nước.
"Kéo."
Tấm dùng lực mà kéo nhanh, nhưng hắn quá nặng, cô lại vừa mới leo lên xong nên sức không còn nhiều. Con thuồng luồng trông thấy Tấm ở trên cao, lại bị tên khốn nạn này chọc mù mắt nên đã triệt để bị chọc giận, nó há cái miệng máu, lao như tên bắn táp đến chỗ Vương.
Khoảng cách chỉ còn có một mét.
"Thuồng luồng đại ca. Đừng… thịt em không ngon. Á… kéo… kéo tôi."
Vương la lên oai oái, còn đâu cái vẻ anh hùng liều mạng như lúc nãy nữa, chắc giờ này hắn đã đái ra quần rồi cũng nên. Tấm chỉ biết than khổ trong lòng mà kéo, nhưng cô lại có cảm giác rất lạ, giường như sợi dây trong tay đã nhẹ đi nhiều.
"Ầm''
"Không… Không thể như thế được..."
Tấm vừa hoảng sợ vừa đau khổ hét lên, phía dưới miệng thuồng luồng đã táp xuống, tạo thành một đợt sóng cao đánh vào bờ. Vương không còn ở đó nữa, hai mắt cô đỏ hoe, dường như không tin hắn đã bị cắn chết. Nhưng mà ngay vài giây sau, cái mặt đáng ghét kia lại lần nữa nổi lên cách đó một đoạn khá xa, Tấm dụi dụi mắt.
"Hắn… Hắn vẫn chưa chết."
Hi vọng lần nữa được thắp lên, Tấm liều mạng kéo lấy kéo để, cô để ý thấy tốc độ của Vương bỗng nhiên rất nhanh, nhanh một cách kì lạ, chẳng mấy chốc đã bơi tới sát vách động.
"Cá vàng."
Cô buột miệng thốt lên, chỉ thấy trên ống tay áo hắn, một con cá vàng đã mất vảy sau đuôi đang ngậm mà kéo.
"Cẩn thận."
Lần nữa, con thuồng luồng lại bơi tới rất sát, giương hai con mắt đỏ lòm nhìn Vương khiến hắn lạnh buốt từ đầu đến chân, người nổi đầy gai ốc.
Đột nhiên, cái miệng đỏ lòm cắn tới lần nữa, mùi tanh thối xộc lên ngay cả Tấm ngửi thấy cũng đã muốn ói.
"Á.... "
Vương la lớn, quay người vận hết tốc lực cắm dao lên vách động mà trèo lên như khỉ, hắn vừa leo vừa chạy vừa la làng chửi tục.
"Con mẹ mày. Tao #$)(*&^$^@."
Cho dù hắn có trèo lên được khoảng ba mét thì con thuồng luồng vẫn không có ý định buông tha, nó bắn mình lên khỏi mặt nước, cái miệng cũng cạp xuống theo.
Nhưng khi cái miệng nó ngậm lại, tưởng chừng như Vương sẽ bị cắt đứt đôi người thì đột nhiên dưới đuôi nó đã bị con cá vàng ngậm lấy từ bao giờ, nó dùng lực kéo cả cá thân nhìn đồ sộ như tòa tháp kia trở lại mặt nước. Cũng vừa hay cứu Vương một mạng, hắn cũng không bỏ lỡ thời cơ mà hoảng sợ leo lên trên cạnh Tấm.
Nhưng để đổi lấy mạng kẻ này thì ắt phải hy sinh mạng của kẻ khác, tất nhiên cá vàng không may mắn như vậy, chẳng mấy chốc đã bị thuồng luồng cắm đứt đôi người như con lúc trước mà chết. Sau đấy con thuồng luồng không chịu lặn xuống, cái đầu đáng sợ nổi trên mặt nước đầy sát khí nhìn hai kẻ trên cao hận không thể ăn tươi nuốt sống họ.
Bây giờ.
Khi chứng kiến hai con cá vàng chết thảm, chẳng hiểu sao lòng Tấm đau nhói đến kỳ lạ, hai hàng nước mắt cứ như tự động tuôn ra xối xả. Có lẽ vì bọn nó giúp cô thoát chết nên làm cô cảm động, nhưng Tấm lại có cảm giác như đã quen biết bọn chúng từ lâu, một cảm giác đau đớn đến khó tả.
Vương bên cạnh thở hồng hộc, hắn nuốt nước bọt một cái, lắc đầu.
"Hai con cá chép này chỉ chờ ngày vượt long môn là có thể hóa rồng. Nhưng trong hàng trăm triệu cá chép tu hành thì số lượng hóa rồng về trời chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng số mạng của chúng chỉ đến đó, đây cũng là chuyện nghịch thiên, nên có lẽ chúng đã biết trước số mệnh mình sẽ phải chết."
Tấm nắm chặt hai tay, nói.
"Chúng không đáng bị như vậy.? Tại sao lại liều mạng để cứu hai kẻ không quen biết như chúng ta.?"
Vương thở dài.
"Chuyện này thì phải tự hỏi bản thân cô rồi."
"Hỏi tôi.? Tôi thì biết quái gì đâu.?"
"Cô không thấy kì lạ hay sao. Trong cái hồ này tồn tại hai loài có thể hóa rồng, nhưng để động vật tu hành đến trình độ này, có thể khiến quỷ thần nhập xác của tôi tan đi thì ít nhất cũng phải sống trên ba tới bốn trăm năm, vậy mà chúng lại không đánh nhau để chiếm địa bàn mà chấp nhận giao kèo chung sống hòa thuận. Nhưng giao kèo này đã bị cô phá vỡ, phải có lí do nào đó hai con cá vàng mới giúp cô lấy viên ngọc rồi tự hi sinh. Tất nhiên là hoàn toàn liên quan đến cô, chỉ là cô và tôi đều không biết. Nhưng mà chúng ta sẽ phải trở lại đây lần nữa, nhất định phải giết bằng được con thuồng luồng này không cho nó cơ hội hóa rồng."
"Tại sao lại phải mạo hiểm đến vậy. Bị tôi lấy đi viên ngọc đấy rồi nó làm sao có thể hóa rồng được."
"Đồ ngu. Ai bảo cô thuồng luồng nuốt ngọc mới có thể hóa rồng. Viên ngọc này chỉ tăng tỉ lệ thành công của nó lên thôi, nó vẫn có thể thăng thiên được nhưng phải chấp nhận mạo hiểm. Hơn nữa, cá chép hóa rồng là điềm lành bởi vì cá chép bản tính thân thiện hiền lành, hóa thành rồng sẽ là chuyện tốt. Nhưng thuồng luồng thì khác, bản tính độc ác, ích kỉ, hung dữ, một khi hóa rồng chỉ sợ tội ác nó gây ra còn lớn gấp ngàn lần con rết kia khi thành tinh. Lúc ấy, đừng nói là cái phủ nhỏ nhoi này, ngay cả đất nước này sẽ gặp họa, sẽ không còn ai có thể giết được nó nữa."
Lời hắn nói vô cùng hợp lý, cô ngẫm ra thì cũng cảm thấy như vậy. Vương vỗ vai cô, quay người nhìn vào trong cái lỗ tối đen trước mắt, nơi có dòng nước xiết ào ào chảy ra.
"Đi thôi. Nơi này không nên ở lại lâu."
Tấm gật đầu, vừa đi được mấy bước thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng động phát ra từ dưới nước. Cả hai ngoái đầu nhìn xuống mặt hồ thì lập tức cả thân thể đã cứng đờ lại, chỉ thấy con thuồng luồng kia bơi khắp mặt hồ nuốt trọn xác hai con cá vàng vào bụng.
Sau đấy thì đột nhiên nó dừng lại, thân người nổi lên dựng thẳng giữa không trung, từ cơ thể nó phát ra ánh sáng nhàn nhạt, trên thân thuồng luồng phát sinh biến hóa kinh người, lớp vảy rắn đen thui hóa màu vàng, mai rùa trên lưng vỡ ra, dưới bụng xuất hiện vết nứt, bốn cái chân hơi nhú ra, trên đỉnh đầu cái sừng nhỏ mọc dài phát màu ngũ sắc lấp lánh, từ miệng của nó phát ra một tiếng long ngâm, chấn động cửu thiên, cả người tỏa ra khí tức của rồng vô cùng cường đại.
Trong cái phủ Hoài Đức này, nửa đêm đều bị đánh thức bởi tiếng rồng kêu. Tất cả mọi người đều ngây người ra lòng sinh sợ hãi.
Ở trên lầu xanh, Tú Bà vốn đang lo lắng đột nhiên cười lớn.
"Hóa rồi. Hóa rồng rồi."
Tại phủ nhà họ Lê, lão thái bà đang nằm ngủ chợt mở mắt, không kiềm chế được mà ngồi bật dậy, đôi mắt run run lo lắng nhìn về hướng của lầu xanh.
"Là cá chép hóa rồng hay thuồng luồng lột xác.?"
Trở lại phía dưới giếng.
"Rồng… Nó đang hóa rồng."
Tấm vừa kích động vừa lo lắng kêu lên, còn Vương lòng sinh sợ hãi nói.
"Mẹ cha nó. Chết thật rồi.."
Xem Tiếp Chap 39 : Tại Đây
Đăng nhận xét