Truyện ma Thế Thân Chap 34
Tác Giả : Mạnh Tuấn
Chương 34 : Thế Thân
Xem Lại Chap 33 : Tại Đây
Thời gian cứ vậy trôi nhanh như thoi đưa, mới đó mà đã bốn ngày trôi qua nhưng chuyện tìm ra hung thủ vẫn chẳng tiến triển tới đâu.
Tấm suốt ngày cũng chỉ quanh quẩn trong phòng, còn Vương thì hắn hầu như đi biệt tăm biệt tích chỉ có buổi đêm mới trở về và thường về rất muộn. Tâm trạng của hai người mấy ngày gần đây cũng chẳng vui vẻ gì.
Đêm hôm ấy, gần nửa đêm Vương mới lại trở về như mấy ngày hôm qua, nhưng lần này hắn có đem về thêm một cái hộp gỗ hình chữ nhật dài khoảng 1m.
Hắn đặt trên bàn mặt hí hửng sung sướng như bắt được vàng, thấy thái độ hắn khác thường như vậy khiến Tấm khó hiểu bước lại gần, đôi mắt tò mò nhìn chiếc hộp.
"Anh đem về thứ gì đấy. Trong này chứa gì sao."
Vương không đáp, vắn huýt sáo vỗ nhẹ tay vào hộp như đang gõ trống, giống như muốn cô tự đoán xem.
"Chẳng lẽ anh tìm ra họ rồi.?"
Tấm suy nghĩ một hồi hớn hở hỏi nhưng hắn lại lắc đầu.
"Chưa tìm ra hai hồn ma kia. Nhưng tôi lại có thứ này, bên trong là súng."
"Súng. Súng là thứ gì.? Tôi chưa nghe tới thứ này bao giờ."
Tấm khó hiểu đáp nhưng hắn không giải thích mà đưa tay mở khóa chiếc hộp ra. Bên trong hộp có lót một tấm vải trắng, phía dưới có một khẩu súng trường một nòng, thân gỗ màu nâu được gắn lưỡi lê, dài khoảng 1 mét, hai bên được khắc chữ latinh chi tiết. Bên cạnh khẩu súng trường lại có một khẩu súng lục hai nòng, cỡ chỉ dài 40cm cũng được khắc chữ như giun bò và còn có hai hộp đạn cỡ lớn khoảng chừng 100 viên cho hai loại súng..
Hai khẩu súng này là lần đầu tiên Tấm được trông thấy, cô không khỏi tò mò sờ lên khẩu súng trường, khinh thường nói.
"Cái thứ này thiết kế cũng thật lạ, nhưng mà lưỡi dao chỉ ngắn thế này thì làm được gì, sử dụng đao kiếm còn tiện lợi hơn."
Vương nhìn cô như con ngốc, hắn tự đắc giải thích.
"Cái này có thể dùng để đâm khi ở gần, cũng có thể dùng để bắn khi ở xa."
"Bắn ư. Ha ha. Anh bị ngốc phải không.?"
Tấm bất giác cười khinh thường, nhưng Vương vẫn giữ thái độ đó, hắn lấy một viên đạn bỏ vào báng súng trường, sau đấy kéo chốt đưa cho Tấm, chỉ cô cách cầm rồi chỉ vào cái bình hoa đặt ở cuối phòng.
"Ngắm nòng súng về phía đó rồi bóp cò dưới này. Giống như dùng nỏ bắn tên ấy."
Tấm gật đầu, cô đưa tay nhận lấy súng từ từ nâng lên, cảm nhận đầu tiên là nó rất nặng khoảng chừng hơn hai mươi cân, cô cầm không vững khiến nòng súng chĩa thẳng xuống phía dưới, sau đấy cả người cô quay sang hỏi hắn.
"Đổi cái nhỏ kia được không. Cái này hơi nặng. Mà chỉ cần bóp cái cò này…"
Cô vừa nói ngón tay vừa cử động nhẹ miết lên cò súng, nhưng lúc này tên Vương tự nhiên đã mặt mày tái mét, đôi mắt hắn trợn trừng nhìn khẩu súng đang trong tay Tấm hét lên.
"Đồ ngu. Đừng bóp cò. Cô đang chĩa về chân tôi đấy…"
Tấm nhìn xuống thì quả nhiên thấy như thế liền đổi sang hướng khác, cô không biết cái này có gì lợi hại lại làm hắn run như cầy sấy như vậy. Nhưng nhìn biểu cảm buồn cười này của Vương làm cô muốn thử dọa hắn một phen.
Cô lại nhấc súng lên, lần này thì chĩa thẳng người hắn. Tên Vương khiếp sợ cố ý tránh đi, nhưng cho dù hắn di chuyển đi đâu thì Tấm cũng chĩa súng theo.
Hắn mếu máo khóc thét.
"Cái này không đùa được đâu. Mau… mau bỏ nó xuống đi. Để tôi… tôi làm mẫu…"
"Đoàng.!"
Bất ngờ một tiếng nổ lớn vang lên, từ nóng sóng một làn khói trắng bay ra kèm theo mùi cháy khét, Tấm cũng bị dọa cho giật mình tức khắc vứt nó xuống đất, bởi vừa nãy không may cô đã bóp lấy cò súng.
Phía trước, tên Vương cả người đứng im như tượng, mặt cắt không còn một giọt máu, phía đũng quần hình như đã bị ướt. Hắn toát mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn phía sau mình, nơi cái cột nhà đã bị thủng một lỗ lớn bằng chén trà.
Hắn nuốt nước bọt một cái, ú ớ nói không thành tiếng.
"Cô… cô…"
Tấm giường như ý thức được mình vừa gây họa liền chạy lại chỗ hắn rồi nhìn vào lỗ thủng, trong lòng không khỏi kinh hãi, bởi cô không nghĩ rằng một thứ tưởng chừng như vô dụng lại có uy lực đến vậy, phải nói là gấp mấy chục lần cung nỏ.
Bởi vậy tâm lý cũng dần trở nên sợ hãi, nếu nãy đạn trúng không phải là cái cột thì Vương chắc chắn bây giờ chỉ còn lại là một cái xác mà thôi.
"Tôi… Tôi xin lỗi. Tôi không ngờ được là nó lại như thế."
Vương vội vàng lùi xa khỏi cô, nhanh chóng lấy khẩu súng trường đặt vào hộp khóa lại, sau đấy ôm nó vào người.
"Tội ác… đem súng cho cô là một tội ác. Là sai lầm lớn nhất tôi làm trong cuộc đời này. Tí nữa… tí nữa tôi bị cô dắt xuống âm phủ uống trà với Diêm Vương rồi."
"Tôi không cố ý. Tại nó quá nặng. Hay anh đưa tôi thử cái nhỏ kia xem sao."
Vương trợn mắt há miệng, nhưng sau hắn cũng đành bất lực thở dài, lần nữa lấy ra khẩu súng lục đem cho Tấm. Hắn đem hai thứ này đến đây cũng mục đích để cho cô dùng súng lục phòng thân, còn hắn thì dùng súng trường, bởi vì hắn biết sắp có tai họa ập đến.
Vương lần này cẩn thận hơn, hắn không đem đạn cho cô nữa mà tận tình chỉ cách sử dụng. Thấy thứ này dễ dùng, sức sát thương cũng rất khủng bố, lại vừa tay mình làm Tấm vừa nhìn đã mê, Vương thầm ngao ngán sao bây giờ trông Tấm chẳng khác gì một nữ đạo tặc đam mê bạo lực hết.
Lúc này Tấm vừa ngắm nghĩa khẩu súng lục vừa bất giác nói.
"Không ngờ lại có người làm ra được những thứ như này. Vậy thì đao kiếm chẳng phải vứt đi hết sao.."
Vương vừa uống trà vừa đáp.
"Cô đừng ngốc như vậy được không. Nếu nó dễ có như vậy thì loạn hết à. Tôi nói cho cô biết, hai khẩu súng này ở Việt Nam chúng ta bây giờ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Không phải ai cũng được sở hữu loại này đâu."
"Nếu anh có thì người khác cũng có. Anh làm như anh là vua không bằng."
Tấm kinh ngạc ngưỡng mộ nhìn làm hắn vô cùng đắc ý.
"Nếu nói về súng thì quả thật nước mình có nhiều trong quân đội, nhưng chỉ là toàn súng Hỏa mai, tức là trên thân súng này có một dây dẫn, chỉ khi đốt lửa dây cháy hết thì đạn mới được bắn ra. Còn đây thì chỉ cần cho đạn vào, bóp cò là xong. Còn khẩu súng lục này thì không ai có, tức là chỉ mỗi mình cô."
Hắn nói vậy khiến Tấm ngạc nhiên vô cùng.
"Nếu nó hiếm như vậy làm sao anh có được.''
"Là của một tên thương nhân người Y Nha Pho* đem tặng. Hắn từ phủ Diễn Châu trong Nghệ An lặn lội đường xa đem thứ này ra cho tôi. Ha ha. Thật thú vị, không ngờ cái đám cưới này cũng loan tin tới tận Nghệ An."
Tấm nhíu mày, nói.
"Y Nha Pho là gì."
Vương đáp.
"Nói cô cũng chẳng hiểu. Tức là hắn đến từ một nước phương Tây, cách xa chúng ta hàng vạn vạn dặm. Nói chung là rất xa, bọn này đi đến nước Nam này bằng thuyền cũng phải mất mấy năm."
Tấm không hiểu nhưng vẫn giả gật đầu cho đỡ quê.
"Một thứ quý hiếm thế này đem ra tặng anh chắc không phải cho vui chứ."
Vương gật đầu.
"Đúng vậy. Hắn muốn qua tôi nhờ lão thái bà nói giúp cho mấy quan cảng trong Huế cho thuyền bọn hắn vào buôn bán. Bởi vì trong kinh thành Huế rất ít thương nhân người phương tây, hắn muốn vào đó kiếm lời. Tất nhiên là tôi đã đồng ý, nhưng kết quả ra sao thì không hứa được."
Sau đấy Vương lại nhìn khẩu súng trong tay Tấm sắc mặt phấn khích.
"Giờ có nó phòng thân thì cô không cần phải sợ gì nữa. Nhưng tuyệt đối chỉ khi bất đắc dĩ mới dùng, còn không đừng để bị lộ. Nó càng bí mật thì càng đảm bảo an toàn cho cô."
Tấm đồng ý, cô chìa tay ra, miệng nở nụ cười.
''Vậy cho tôi xin ít đạn đi. Không có đạn nó cũng chỉ vô dụng à."
Vương lắc đầu cự tuyệt.
"Sáng mai tôi sẽ cấp đạn cho cô. Tôi còn phải yểm thêm một số bùa chú lên đạn, vừa có thể bắn người, vừa có thể bắn ma quỷ, như vậy sẽ tận dụng tối đa sức mạnh của nó."
Nói xong, hắn mặc kệ Tấm đem hộp gỗ ra ngoài dấu đi rồi mới trở lại phòng. Đêm hôm ấy, Tấm nằm trên giường còn hắn nằm dưới đất, nhưng cô mãi chẳng ngủ cứ mân mê khẩu súng, thi thoảng còn chĩa vào người hắn kéo chốt rồi bóp cò cạch cạch. Cả đêm hắn bị tra tấn bởi những tiếng cạch cạch như vậy, nhưng bản thân cũng thấy mình sáng suốt khi không đưa đạn cho Tấm đêm nay.
Sáng ngày hôm sau là ngày thứ 5 kể từ khi hai người hầu bị giết dã man. Tấm và Vương bất ngờ được lão thái bà gọi đến sảnh và tuyên bố đã tìm ra được hung thủ.
Không ngoài dự liệu của Vương, bà nội hắn nói lão Pháp chính là hung thủ, ông ta bị bắt sau khi sát hại thành công nhân chứng, là cô hầu gái từng chỉ Tấm làm bánh phu thê mấy hôm trước.
Do lão ta tuổi cao sức yếu, lại đóng góp không ít công lao cho gia tộc nên được lão thái bà cho quyền tự sát. Và lão đã treo cổ chết hôm qua, xác đã được đem đi chôn cất, mà bằng chứng lại không được lão thái bà đem ra, kì lạ là bốn vị trưởng lão lại không đòi hỏi như những lời nói ở trên cầu mà hoàn toàn đồng ý ngay với phán xét đó.
Cho dù Tấm cũng được minh oan, nhưng lòng cô lại chẳng vui chút nào. Bởi vì chuyện này cô thấy vẫn sai sai, hơn nữa Tấm lại có dự cảm khác, rằng lão Pháp không phải là hung thủ thật sự. Nhưng giờ cô cũng không có gì chứng minh.
Khi trở về lại phòng cô cũng được Vương đem cho mười viên đạn, sau đấy Tấm mới nói tất cả những nghi ngờ lại cho hắn.
Nhưng khổ nỗi hắn vẫn tin bà nội của mình, hai người cãi nhau một hồi, rốt cuộc khi hắn bị Tấm dùng súng đe dọa hắn mới chịu giúp cô điều tra lại.
Sau khi thỏa thuận xong xuôi, bỗng nhiên Vương cất tiếng nói.
"Hay là chúng ta tới Quỷ Phường chơi một chuyến nhỉ.''
Tấm nhăn mặt.
"Làm gì. Trốn khỏi đó cho đã xong lại muốn quay lại. Anh bị điên rồi à."
Vương mỉm cười đáp.
"Tôi vẫn còn để quên một thứ quan trọng ở đó. Chúng ta đến lấy nó về."
Xem Tiếp Chap 35 : Tại Đây
Đăng nhận xét