Truyện ma Thế Thân Chap 30
Tác Giả : Mạnh Tuấn
Chương 30 : Quỷ đội lốt người
Xem Lại Chap 29 : Tại Đây
Khi trở về phòng thì Tấm đã thấy Vương ngồi sẵn trên bàn, hai chân vắt chéo lên nhau, khuôn mặt đê tiện nhìn chằm chằm vào giỏ bánh. Tấm bĩu môi, đặt giỏ lên bàn.
''Nhìn cái gì mà nhìn. Đây, của anh hết đó.''
Hắn đứng dậy, nhìn vào giỏ được che bằng một tấm khăn, cả người không khỏi háo hức lật ra. Nhưng khi nhìn thấy những miếng bánh xiêu xiêu vẹo vẹo bên trong thì khuôn mặt hắn lại hơi sửng sốt. Hắn kêu lên kinh hãi.
“Mẹ ơi, cái thứ quái quỷ gì thế này!”
Tấm nghe xong giận tới nỗi muốn nhào vô mà đè đấm hắn một trận. Tấm quát lên.
"Tên dâm tặc nhà anh bị mù con mẹ nó rồi hả. Đấy là bánh phu thê."
Hắn nghe vậy vất vả lắm mới hồi phục lại sau cú sốc đầu đời, kinh hoàng nói.
"Bánh phu thê mà hình dạng này sao. Ít ra phải là hình trái tim, nếu không cũng vuông vắn tí xíu cho nó bắt mắt. Chứ nhìn như đống… thế này ai mà nuốt nổi."
Tấm giận đến đỏ mặt, đằng đằng sát khí nhìn hắn, Vương nuốt nước bọt không dám nhìn thẳng, hắn chỉ đưa ngón tay chạm vào bánh rồi đưa lên miệng mút mút.
"Phụt…"
Tên này lập tức thay đổi sắc mặt, phun nước miếng xuống nền nhà.
“Con mẹ nó mặn thế. Cô đổ cả lọ muối vào đây hả.!”
Hắn liên tục lèm bèm như vậy làm lòng cô có hơi tò mò.
''Bánh tôi làm dở đến vậy sao.?"
Cô liền lấy một miếng bánh lên cắn thử một miếng, mặt liền tái nhợt ngay tại chỗ. Đúng là quá dở, Tấm cũng không ngờ tay nghề của mình lại kém như vậy. Nhưng cô nhìn cái khuôn mặt đáng ghét đó nên đã cố nuốt miếng bánh xuống. Miệng mỉm cười miễn cưỡng hài lòng.
"Chà. Cũng không quá tệ."
Tên Vương hai mắt trợn ngược.
''Cái mẹ gì thế. Cô bị mất vị giác hả, đồ thế này còn nói là không quá tệ.?"
"Tôi nói không tệ là không tệ. Rốt cuộc anh có ăn không hay là để tôi nhét hết đống bánh này vào miệng anh."
Lời nói dữ dằn trực tiếp buông lời đe dọa, Vương mặt mày tái mét, hắn quả thực hối hận khi bảo cô làm mấy cái bánh này. Hắn khóc không thành tiếng, chỉ bất lực cầm một cái bánh lên bỏ hết vào trong miệng, hắn vừa nhai vài miếng là đã cố gắng nuốt xuống.
Tấm thấy vậy gật đầu hài lòng.
"Ngon không.?"
"Ngon… Ngon…"
Hắn mếu máo tiếp tục ăn, chẳng mấy chốc cái giỏ bánh đã vơi đi một nửa. Nhưng nhìn hắn cố nuốt từng cái khó khăn như thế khiến cô không đành lòng, bởi vì cô biết thứ mình làm ra mình còn không nuốt nổi huống gì là người khác.
"Thôi. Tôi chỉ nói vậy thôi, anh không cần ăn nữa đâu. Nó thật sự rất tệ."
Nhưng lại càng nói Vương lại càng ăn nhanh như hổ đói, cô thấy vậy muốn cản thì hắn đã xua tay, chẳng mấy chốc giỏ bánh đã chẳng còn lại cái nào.
Lúc này, cô mới thắc mắc khó hiểu nhưng phần lớn là cảm động thì hơn, ít ra công sức nửa ngày của mình cũng không lãng phí.
''Tại sao anh lại làm vậy."
Vương đưa tay chùi mép, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
''Bánh phu thê là biểu tượng của âm dương hòa hợp, đại biểu cho tình nghĩa vợ chồng. Huống hồ những cái bánh này là do đích thân cô làm. Mỗi cái bánh là một năm hạnh phúc, tôi đếm rồi, vừa tròn trăm cái tôi đã ăn hết, tôi muốn hai ta ở bên nhau trăm năm không rời."
Nói xong hắn ghé mặt sát gần cô, hơi thở ấm áp phà đến, Tấm tuy giật mình nhưng cũng không có ý né tránh, đôi má cô đỏ hây ngượng ngùng đôi mi từ từ nhắm lại. Khi hai bờ môi khẽ chạm nhau thì đột nhiên cái bụng hắn kêu ọp ẹp vài tiếng. Tấm cũng bị tiếng kêu này làm cho tỉnh mộng, cô má đỏ hây hây đưa tay đẩy hắn ra.
"Bụng anh…"
Hắn nhăn mặt nhăn mũi lùi lại tự mắng cái bụng mình.
"Mẹ kiếp sắp thành công rồi. Cái bụng khốn kiếp. Đợi… đợi tôi tí. Lát quay lại chúng ta tiếp tục."
Sau đấy hắn ôm lấy mông, hai chân khép lại đẩy cửa phòng chạy thẳng.
Tấm bây giờ mới thở phào, nhìn hắn không khỏi bật cười. Sau đấy tự nói thầm.
"Tí nữa thì bị tên dâm tặc này mê hoặc rồi. May mắn thật.''
Tuy nói vậy nhưng cô cũng giận bản thân mình dễ dãi nhưng cũng không khỏi cảm thán. Rõ ràng là bị mê hoặc, nhưng cô lại không trách hắn chút nào. Còn cảm thấy tên bày có chút đáng yêu nữa chứ.
Sau khi giải quyết nỗi buồn tới tận 8 lần, thì cả ngày hôm ấy Vương cũng quanh quẩn ở đây dụ dỗ Tấm hôn hắn trở lại, nhưng cơ hội chỉ có một, vụt qua là biến mất. Mặc dù vậy hắn cũng chẳng đi đâu, mặc kệ cô dâu mới cưới mà dính chặt với Tấm như sam. Đối với hắn tuy bản tính dâm dê đê tiện nhưng cũng là một người chung thủy, hiển nhiên là chỉ để ý đến mỗi mình Tấm mà thôi.
Thời gian một ngày ở đây hắn cũng kể cho cô một bí mật nữa, đó là hai vợ chồng lão Phổ Tri Huyện hai mươi trước đây có tới gặp lão thái bà. Và hắn cũng nghe nói lão Phổ ngoài Thắm ra thì còn có một đứa con nữa, nhưng đứa bé ấy đã chết khi mới mấy tháng tuổi. Không biết có phải trùng hợp hay không nhưng điều này làm Tấm nghi ngờ về xuất thân của mình.
Mọi chuyện với cô là quá sớm để kết luận, nhưng dù sao có manh mối này cũng tốt. Vương còn nói tầm hơn nửa tháng nữa thì Lão Phổ cùng vợ sẽ tới đây để thăm con gái. Lúc ấy hắn sẽ giúp cô điều tra thêm.
______
Chẳng mấy chốc trời đã về đêm, đúng hẹn Lê Vũ Vương cũng rời đi đến điểm hẹn bí mật gặp bà Tám. Còn cô thì ở lại trong căn phòng trống, kể ra đây là đêm thứ hai cô ở lại, mọi thứ vẫn có đôi chút lạ lẫm. Cô nằm trên giường suy nghĩ về gia đình Tri Huyện không tài nào mà ngủ được.
Đã rất lâu quá nửa đêm mà tên Vương còn chưa trở về. Trong lúc cô ngày càng lo lắng thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cô hoảng sợ cảnh giác lên tiếng.
"Ai… Ai đấy.?''
Trả lời câu hỏi của cô là từng tiếng gõ cộc cộc bên ngoài. Cô đánh bạo bước về phía cửa, nhìn ra ngoài qua kẽ hở trước cửa. Bên ngoài tối đen như mực, nửa bóng người cũng không thấy.
Trong lòng cô hoài nghi, khi chuẩn bị rời mắt đi thì một tròng mắt xanh lét, đột nhiên xuất hiện phía trước kẽ hở.
Cô bị dọa cho tới mức hồn bay phách lạc, lập tức lùi ra xa. Đúng lúc này, Tấm lại nghe thấy một tiếng kêu quen thuộc vang lên ngoài cửa.
"Meo… Meo…"
Tấm thở dài, nhận ra đây là giọng của con mèo đen lúc ở lầu xanh. Bởi vậy cô cũng chẳng suy nghĩ mà mở cửa cho nó vào, nhưng ngay khi cánh cửa vừa mở bung ra thì ngoài con mèo đen đang ngồi phía dưới thì cô còn trông thấy hai dáng người đang đi trên cầu tới chỗ cô.
Tấm bế con mèo lên, sau đấy hoài nghi hỏi.
"Ai đấy."
Dưới ánh sáng từ cây đèn dầu chiếu ra, cô cũng dần nhận ra bóng dáng hai người này. Đó là hai hầu gái trong phủ nhà họ Lê, trên tay họ mỗi người bê một bát canh nóng và một chén thuốc bổ. Khi cô gọi thì họ liền lễ phép trả lời.
"Lão thái bà bảo chúng con chuẩn bị đồ tẩm bổ cho cô cậu."
"Nửa đêm nửa hôm thế này các cô còn chuẩn bị làm gì..''
Tấm than phiền. Nhưng hai người lại cúi sầm mặt.
"Bẩm cô. Đây là trách nhiệm cô chủ không cần lo lắng cho bọn con ạ."
Tấm lắc đầu.
"Thôi. Bê vào trong phòng rồi về nghỉ ngơi sớm đi. Thật phiền hai người quá."
Sau lời nói của cô, hai hầu gái chầm chậm bê đồ vào trong phòng. Tầm nhìn hai người một chút cũng không có gì khác thường liền về giường của mình ngồi lên.
Lúc này một người trong đó lên tiếng.
"Bẩm cô. Khay đựng bát nhỏ là dành cho cậu. Còn khay đựng bát lớn là để cô tẩm bổ cho thai nhi. Mỗi khay đều được nấu khác nhau, cô đừng dùng lộn kẻo lão thái bà trách mắng."
Tấm không nói chỉ gật đầu cho họ mau chóng rời khỏi. Khi họ đã đi ra cô liền đóng sầm cửa lại, nhìn hai bát canh và thuốc bổ rồi tự nhủ.
''Lão thái bà cũng thật là.!"
Đang định cầm muỗng nếm thử mùi vị ra sao thì con mèo đen đột nhiên kêu lên một tiếng sau đó nhảy chồm lên trên, trực tiếp dùng người húc đổ ngay cái khay lớn, khiến cho canh và thuốc bổ đổ rơi vãi ra xuống sàn nhà. Cô tức giận xách nổi nó lên, mắng.
"Mày bị điên hả. Đang lúc tao đang đói bụng."
"Méo… Méo…"
Nhưng con mèo lập tức vùng vẫy, nó chăm chăm nhìn xuống sàn nhà làm cô chú ý. Tấm cũng bất giác nhìn theo thì lập tức bịt miệng kinh hãi. Phía dưới sàn gỗ, nơi bát canh đổ lên lại vang lên tiếng xèo xèo kèm mùi thối rữa, nước canh chảy đến đâu thì sủi từng đợt bọt màu trắng đến đó. Không cần đoán cũng biết là trong bát canh kia có độc.
Tấm tức giận chạy lại mở toang cánh cửa, nhưng khi cô chạy ra thì hai người kia đã không còn ở đấy nữa. Nhưng Tấm không muốn bỏ qua như vậy, cô ngay tức khắc chạy trên cầu đuổi theo. Nhưng vừa chạy được mấy bước lên giữa cầu thì sau lưng truyền đến cảm giác rợn người khó tả.
Sau đấy là giọng nói ma mị lạnh lẽo khiến người ra phải nổi gai ốc vang lên.
"Cô Tấm. Cô không vào ăn canh à."
"Mất công bọn tôi chuẩn bị sao nỡ nào cô lại đổ đi như vậy chứ."
Tấm quay ngoắt đầu lại, cảnh tượng tiếp theo làm tim cô lập tức nảy lên tận cổ họng. Bởi vì phía trước hai người lúc nãy đang nhìn chằm chằm thẳng vào cô.
Chỉ có điều quần áo họ hoàn toàn khác với lúc nãy, thân thể được che bằng một bộ áo trắng kín người, sắc mặt tái nhợt như vôi sống.
Nhưng đó cũng chưa phải chuyện đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là tròng mắt của họ chỉ có một màu đen kịt, không hề có lòng trắng. Cô nhận ra hình như họ không phải là người. Nhưng cô có mắt âm dương, tại sao ngay từ đầu lại không phát hiện ra chứ. Điều này có thể giải thích được, bởi vì trước đây cô từng nghe tới một câu chuyện đồn đại trong dân gian kể về một thứ.
Đó là Quỷ Đội Lốt Người.
Xem Tiếp Chap 31 : Tại Đây
Đăng nhận xét