Truyện ma Thế Thân Chap 27

 Truyện ma Thế Thân Chap 27

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 27 : Thế Thân

Xem Lại Chap 26 : Tại Đây


Lão thái bà trông thấy cảnh này không những không tức giận mà lại trông rất vui vẻ.

"Từ trước tới nay ta chưa thấy thằng nhóc này bị người ta dạy dỗ như vậy mà không làm gì được. Vậy cô chính là người được nó cưới về.?"

Tấm đỏ mặt lo lắng khoác lại áo cưới, cô bước xuống giường cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt bà ấy. Lúc này, ở dưới đất tên Vương mặt mày cau có nhìn lên, hắn mếu máo.

"Bà nội. Bà về lúc nào sao không báo để con ra đón."

Lão thái bà đáp.

"Đáng lẽ câu này là bà hỏi mày mới đúng. Cái thằng nhóc này, mày tự nhiên mất tích hai mươi năm, trở về còn đem theo một người là sao? Mày biết nhà họ Lê chúng ta trước nay không có ngoại lệ nào như vậy. Hôm nay bà vui nên không tính toán với mày, còn cô gái này đến từ đâu hãy về ở đó. Xem như ta chưa trông thấy gì."



Bà ấy nói vậy chẳng khác gì đuổi khéo Tấm, tất nhiên là cô biết, Vương cũng biết. Nhưng nếu lão thái bà đã về phủ thì cô dâu kia chắc cũng đã tới nơi, nếu bây giờ Tấm rời khỏi đây thì cơ hội gặp cô gái ấy rất ít, chưa kể tên Hắc Cẩu kia còn đang chờ cơ hội bắt cô đi.

Bởi vậy, Tấm nhìn xuống Vương mặt mày nhăn nhó như muốn hắn nghĩ cách đối phó. Tất nhiên hắn biết mình phải làm gì liền bò lại chỗ lão thái bà, ôm lấy châm bà ấy làm nũng như đứa trẻ.

"Con không để cô ấy đi đâu. Con đã cưới cô ấy về, trong gia phả cũng đã điền tên. Nếu bà để vợ con đi thì con cũng sẽ rời khỏi đây một lần nữa. Đến khi ấy bà đừng mong tìm được con."

Lão thái bà hừ lạnh, một tay nhéo lấy tai hắn kéo thẳng người dậy, ánh mắt chăm chăm nhìn hắn.

"Mày đừng có dọa bà. Gia phả có thể sửa, không có vợ này thì bà đã kiếm cho mày vợ khác. Còn muốn rời khỏi đây ư, mày nghĩ có nơi nào mày trốn được.?"

Sau đấy bà lại nhìn Tấm với ánh mắt sắc như dao bầu.

"Ta không biết cô quen cháu ta như thế nào. Nhưng nhà họ Lê không phải muốn vào là vào. Cô hiểu ý ta chứ.?"

Từ người bà ấy tỏa ra một thứ khí chất khác người, cộng thêm ánh mắt và lời nói ấy khiến bản thân Tấm thấy lạnh cả sống lưng.

Cô lí nhí đáp.

"Nếu không làm cháu dâu bà được thì con có thể ở lại đây làm người hầu được không.?"

Lão thái bà lắc đầu quả quyết đáp.

"Không. Nghe quản gia nói thì hôm qua cô và nó đã làm lễ cưới xong, bây giờ để cô làm người hầu khác gì Lê gia chúng ta đem tay tự vả mặt mình. Cô có hai lựa chọn, một là đi hai là chết."

Lời nói này quả mang tính uy hiếp chí mạng, cô còn chưa biết mình phải nói thế nào thì Vương đã lên tiếng.

"Chắc chắn cô ấy không thể đi được. Còn bà mà giết cô ấy thì cũng đồng nghĩa giết đứa chắt của bà. Cô ấy đang mang trong người giọt máu của nhà họ Lê chúng ta đấy."

"Cái gì.?"

Lão thái bà sốc, những người hầu bên ngoài cũng sốc bởi lời nói này của hắn. Tấm cũng bị dọa cho giật mình, biết hắn nói vậy là muốn giữ cô ở lại nhưng không cần phải bịa ra lý do này chứ.

Đột nhiên, bà ấy đẩy Vương ra, chầm chậm đi lại trước mặt cô, khi liếc qua đôi bông tai thì mặt mày lập tức nhăn nhó. Sau đấy bàn tay già nua bất chợt nắm lấy cổ tay của Tấm, Vương thấy vậy lập tức giật mình chạy lại.

"Bà nội bà làm gì vậy.?"

"Đứng yên đó. Để tao bắt mạch xem lời mày nói là thật hay không."

Nghe hai chữ bắt mạch từ miệng bà ấy làm cho cả hai hoảng hốt, Tấm muốn rụt tay lại nhưng không được, lão thái bà nhắm mắt, mấy ngón tay đặt lên động mạch nơi cổ tay. Tấm nghĩ phen này thì xong thật rồi, nghĩ đến cảnh bà ấy phát giác ra lời nói bịa đặt của Vương khiến tim cô đập loạn lên, trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Trong khi bắt mạch cho Tấm, sắc mặt của lão thái bà liên tục biến đổi, giống như là vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, rất nhanh bà ấy đã thả tay cô ra, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoài nghi xong cũng rất nhanh biến mất.

"Bà. Để con giải thích. Chuyện là…"

Vương biết mình bị lộ, hắn muốn giữ an toàn cho Tấm nên cất lời, nhưng lão thái bà đột ngột lắc đầu, nụ cười hiếm thấy nở ra nhìn Tấm.

"Chà chà… là con trai. Nhà họ Lê có con cháu nỗi dõi rồi."

"Sao lại…!"

Cả Tấm và Vương kinh ngạc đồng thanh, nhưng lão thái bà lại nhìn thẳng Tấm mà nói.

"Nếu vậy thì con có thể ở lại đây, chuyện nó cưới con bà cũng không có ý kiến gì. Nhưng mà dù sao dâu bà cũng đã mất công đưa đến rồi. Trai năm thê bảy thiếp, con không ý kiến gì chứ.?"

"Dạ. Con không có ý kiến gì."

Tấm cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều đã đồng ý ngay, nhưng tên Vương lại dậm chân tại chỗ bực tức đáp.

"Chuyện nào ra chuyện đấy chứ. Bà không thể bắt con lấy một người mà con không yêu được. Hơn nữa con cũng chẳng biết người bà đem về là ai nữa. Không được. Nhất quyết không được."

"Hay là mày muốn bà…"

Bà ấy vừa nói vừa liếc xuống bụng Tấm khiến cho cả hai hiểu rõ ý tứ ra sao. Rõ ràng lão thái bà cho cô ở lại là vì một lý do nào khác chứ không vì cô mang thai được. Tấm thừa hiểu chuyện này nên đưa mắt liếc nhìn hắn ra hiệu, tên Vương giận dữ nhưng cũng đành phải im lặng.

Sau khi đã giải quyết mọi chuyện xong xuôi, lão thái bà quay lưng bước ra, miệng gọi hắn.

"Vết thương trên tay mày không nhỏ đâu. Mau đi tìm lão Tứ bảo ông ấy đắp thuốc vào. Khi nào xong thì đến sảnh, dâu đang đợi."

Hắn nhíu mày chỉ nhìn Tấm một cái sau đấy bất lực rời đi. Khi hắn đã đi khuất, lão thái bà mới bảo hai hầu nữ đem đến cho cô một bộ áo Nhật Bình màu đỏ vàng bằng lụa. Sau đấy hai người này chải tóc, trang điểm mặc áo cho cô, tuy Tấm muốn từ chối kiểu chăm sóc này nhưng nãy giờ lão thái bà vẫn đứng ngay cửa không rời đi khiến cô thấy lạ.

Sau khi chỉnh trang đầu tóc, quần áo xong xuôi thì lão thái bà mới bảo hai hầu gái kia đi trước, sau đấy bảo với Tấm.

"Nào. Đi theo bà tới sảnh."

Cô thắc mắc hỏi.

"Con cũng cần tới đó sao.?"

Lão thái bà gật đầu đầu.'

"Nếu xét theo vai vế thì con đã là con dâu trưởng nhà họ Lê nên cần phải đến. Hơn nữa bà đã tuổi cao sức yếu không biết còn sống được bao lâu, mọi chuyện trong nhà sau này cũng do con quản lý. Tìm hiểu sớm chút cũng nên.!'

Tấm khó hiểu, chỉ mới lúc trước thôi bà ấy đã muốn đuổi cô ra khỏi đây nay lại quay ngoắt như lật bàn tay thế làm Tấm không khỏi ngạc nhiên. Dường như lão thái bà cũng nhìn ra thái độ của cô, bà đáp.

"Sớm muộn thì con cũng hiểu thôi. Không phải bà già rồi nên lú lẫn, bà biết mày không mang thai, hai đứa chúng mày cũng chưa đi quá giới hạn với nhau. Nhưng thằng Vương nó đã nói trước mặt đông người như vậy thì hai đứa cũng nên cố gắng làm giả thành thật. Như vậy trước khi chết bà lão già nua như ta cũng an lòng."

Quả nhiên bà ấy biết mọi chuyện nhưng không muốn vạch trần ra trước người hầu kẻ hạ, nhưng cô vẫn không biết lý do thật sự lão thái bà giữ cô lại làm gì. Còn muốn cô sinh con rồi tiếp quản nhà họ Lê nữa chứ. Nhưng cô cũng thuận nước đẩy thuyền, dù sao để lão thái bà ưa thích không phải chuyện dễ dàng.

"Vâng. Con nhất định sẽ cố gắng."

Lão thái bà nhìn cô đầy tâm đắc.

"Nhớ đừng để mất đôi bông tai ấy. Đấy là vật gia truyền từ đời này sang đời khác cho con dâu của nhà họ Lê chúng ta. Tuy nó là vật vô tri vô giác nhưng mà không phải ai cũng treo được nó mà còn sống quá một tháng đâu."

Tấm giật mình sợ hãi bất giác sờ lên tai.

"Một… một tháng.?"

"Con treo nó bao lâu rồi."

"Mới… mới hai hôm. Nhưng tại sao lại ba mươi ngày, con không hiểu.''

Lão thái bà vẫn thản nhiên như không có việc gì.

"Vậy là còn hai tám ngày. Nó mang lời nguyền của tổ tiên chúng ta, chỉ những người được nó công nhận mới có thể sinh con cho nhà họ Lê. Còn người khác cho dù có được nó cưới về cũng không thể sinh con được. Đó là một trong số những nguyên nhân ta giữ con lại, hơn nữa thời gian để nó công nhận là trong vòng một tháng. Chỉ cần vượt qua là sẽ không sao, còn nếu ngược lại thì kết cục chắc con cũng hiểu."

"Chết tiệt. Chẳng phải hắn lừa mình à. Tên khốn này."

Nghĩ tới cái cảnh hắn bảo cô treo đôi bông tai này vào, rồi lại khăng khăng vịn mọi lý do để cưới cô về cũng đủ làm Tấm nhận ra là mình đã bị tên Vương bát đản kia lừa rồi. Cô hậm hực đưa tay định tháo ra thì lão thái bà đã tức khắc cản lại.

"Đừng tháo. Thằng nhóc ấy không nói cho con biết chuyện này sao. Chỉ cần con tháo ra chắc chắn trong vòng hai canh giờ sẽ mất mạng đấy. Hay là con không muốn làm con dâu nhà này.?"

"Nhưng…"

"Nhưng nhị gì. Bà không biết hai đứa quen nhau như thế nào nhưng tính thằng Vương thì bà biết rõ. Hai mươi năm trước, đôi bông tai này chính nó trộm của ta để đem cho một người, chỉ vì muốn ép ta cưới một cô gái cho nó. Nhưng kết quả thì sao. Cô gái đó chết, còn nó cũng mất tích. Nó là người cố chấp nhưng cũng đủ thông minh, ta có thể nhìn ra nó thương con thật lòng. Nếu không nó sẽ không tin tưởng để đưa bông tai này cho con để bi kịch lặp lại đâu.."

Tấm bắt đầu thấy sợ, cô không ngờ được là một cái thứ trang sức cũng dính lời nguyền. Nhưng giờ có muốn tháo ra cũng vô ích, cô lại nghe tới lời của lão thái bà kìm nén lo lắng hỏi.

"Vậy là đôi bông tai này giết người mà Vương định cưới.?"

Lão bà đáp.

''Tuy là lời nguyền như vậy nhưng một thứ trang sức làm sao có thể giết người được. Chỉ là kẻ khác ra tay vừa hay ứng nghiệm lời nguyền đó mà thôi."

Sau đấy lão thái bà vươn tay ra nói tiếp.

"Đỡ bà ra ngoài kia nào. Khách khứa đang chờ."

Xem Tiếp Chap 28 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn