Truyện ma Thế Thân Chap 26

 Truyện ma Thế Thân Chap 26

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 26 : Thế Thân

Xem Lại Chap 25 : Tại Đây


Đêm hôm ấy người trong phủ Lê dường như không ngủ, họ ăn uống nhậu nhẹt đến gần sáng mới tan tiệc. Ngay cả người hầu kẻ hạ trong phủ cũng có mâm riêng như được thưởng cho ngày vui của Lê Vũ Vương. Bởi vậy trong phủ tràn ngập tiếng cười nói rôm rả, náo nhiệt vô cùng.

Còn Tấm sau khi làm lễ thành hôn trước mặt quan khách ở linh đường, thì trên danh nghĩa đã bước chân làm con dâu nhà họ Lê. Tên của cô cũng đã được mấy bô lão ghi trong gia phả nhà họ, cho dù muốn hay không thì ít ra cô cũng đã dấn thân vào con đường này không thể thoát ra được.

Sau đấy Tấm được đem đến trong căn phòng rộng lớn, còn Vương thì bận tiếp khách bên ngoài sảnh. Khi chỉ còn một mình trong phòng, cô tháo tấm khăn bịt đầu xuống. Cô quan sát một vòng, rồi đi lại cạnh chiếc giường lót một tấm đệm và ga màu trắng ngồi xuống. Căn phòng này cũng khá rộng, mọi thứ xung quanh đều mới tinh trang trí vô cùng đẹp mắt, tường phòng bao quanh được trang trí những bông hoa giấy, những chữ hỉ sự, những tấm vải treo tường màu đỏ. Nếu so sánh với cái phòng ẩm mốc ở kĩ viện thì phải nói khác nhau một trời một vực.




Suy ra cũng dễ hiểu, rõ ràng đây là một phòng tân hôn của cậu chủ nhà họ Vương sao có thể so sánh với chỗ ở của người hầu được. Đương nhiên Tấm biết nó không phải là chuẩn bị cho cô mà cho người khác. Người mà bà Tám báo trước có liên quan đến cô.

Nhưng chuyện cũng đã rồi không thể thay đổi được, cô không nghĩ nhiều nữa mà mệt mỏi ngả lưng lên tấm nệm trắng, miệng ngáp ngắn ngáp một hơi thật dài rồi nhắm mắt đánh một giấc.

"Mở… mở cửa."

Vừa mới chợp mắt không lâu thì Tấm đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, nghe cái giọng này thì không cần đoán cũng biết là ai rồi. Nhưng mà hình như hắn hơi say thì phải, nghe giọng cứ ngọng ngọng như người bị tụt lưỡi, cô vẫn nằm trên giường, gối hai tay sau đầu ngáp ngủ mà đáp.

"Anh tới đây làm gì. Đi kiếm phòng khác mà ngủ đi."

Ngoài phòng, hắn lèm bèm.

"Cô bị điên hả. Giả thì giả nhưng vẫn phải diễn cho giống thật chứ. Hơn nữa đây là phòng của tôi, mà cô điêu ngoa như vậy còn sợ tôi làm gì sao.?"

Mặc hắn nói, Tấm vẫn quả quyết.

"Đi chỗ khác. Sáng mai đến thật sớm rồi tôi mở cửa cho, cũng chẳng ai biết đâu mà sợ."

Hắn thất vọng thở dài.

"Nếu cô không chịu mở thì tôi đi chỗ khác ngủ vậy."

Tấm nhìn then cửa đã cài then sẵn bên trong, lòng an tâm đáp.

"Thế có phải đỡ ghét hơn không chứ. Ngoan, đi đi."

Tấm nói xong thì bên ngoài cũng im ắng trở lại, cô nhắm mắt một lúc cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Bản thân cứ nghĩ hắn đã đi nên định ngủ thêm giấc nữa, dù sao cả ngày hôm nay cô đã hoạt động quá sức, cơ thể giờ mệt mỏi vô cùng.

Nhưng trời hôm nay cũng khá nóng, lại thêm mặc bộ đồ cưới dày cộm này làm cô cực kì khó chịu. Bởi vậy cô liền đứng dậy cởi bớt áo ra, chì mặc mỗi cái áo yếm mỏng tanh để ngủ cho thoải mái.

Nhưng ngay lúc cô vừa định trở lại giường thì tự nhiên nghe thấy tiếng tong tóc như nước nhỏ trong phòng. Cô thấy quái lạ lẩm bẩm.

"Hôm nay đâu có mưa đâu nhỉ."

Sau đấy cô nghi hoặc đi lại chỗ nước nhỏ dưới đất, khi nhìn thấy thứ phía dưới sàn nhà mà kinh ngạc, miệng lẩm bẩm.

"Máu… Sao lại có máu rơi ở đây nhỉ.?"

Không khỏi tò mò, cô ngửa đầu ngước mắt nhìn lên trần nhà, lập tức bị dọa cho giật mình chửi thề.

"Đệt mẹ.!"

Bên trên trần nhà, có một hàng ngói đã bị dỡ ra để thủng một lỗ nhỏ, cô vừa nhìn lên thì đã bắt gặp ngay hai cặp mắt đang nhoi nhìn xuống.

Vừa thấy cô nhìn lên thì đôi mắt đó cũng vội trốn đi, nhưng mắt cô không có mù, cô tức giận quát.

"Này. Tôi biết là ai rồi nha. Anh bảo đi chỗ khác ngủ là lên đó hả."

"Chết tiệt. Chưa gì đã bị lộ."

Một tiếng chửi thề khe khẽ vang lên một chút rồi im bặt.

"Thằng khốn. Mau xuống đây."

Tấm tức giận nghiến răng ken két nhưng không làm được gì. Nhưng rất nhanh sau đấy, cánh cửa phía trước phòng vang lên tiếng nói tức giận của Vương.

"Cô không sao chứ. Mẹ kiếp, tôi mới thấy có kẻ chạy trên mái ngói đi mất. Mau mở cửa, nguy hiểm."

Cô vội vàng khoác lại tấm áo, sau đấy nghi hoặc nói.

"Không phải anh à."

Vương trung trực đáp.

"Không. Hình như là Hắc Cẩu, rất giống dáng người của hắn. Mau để tôi vào."

Tấm bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng cũng mở cửa. Việc đầu tiên hắn bước vào là nhìn ngay lên trần nhà, nơi có cái lỗ thủng, vẻ mặt tỏ ra đăm chiêu giận dữ.

"Tên khốn này. Dám nhân lúc cô đang thay đồ mà nhìn lén, con mẹ nó chứ. Nếu tôi bắt được tôi sẽ rút gân hắn cho chó ăn."

Nói xong hắn dừng lại một chút nhìn sang cô.

"Yên tâm, hôm nay tôi sẽ ở lại đây. Cô đi ngủ trước đi, tôi ngồi đây canh cũng được."

Tấm không đáp, chỉ thấy gân xanh đã nổi đầy mặt, nhưng miệng vẫn nở nụ cười quái lạ.

"Được rồi. Anh đi đóng cửa đi."

Vương mắt sáng lên, vội vàng quay lưng đóng cửa. Nhưng ngay lúc này chẳng hiểu sao toàn thân hắn lại nổi từng mảng da gà, sống lưng lạnh toát. Hắn chỉ nghe có tiếng gió thổi mạnh từ phía sau, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một khúc gỗ quật thẳng vào mông.

"Này thì rình trộm này."

"Aaa… Đau. Cô làm cái quái gì thế."

"Này thì không ở đây mà biết bà đang thay đồ này."

"Aaa… Đừng đánh."

"Này thì bảo vệ này. Hôm nay bà đánh nát bản mặt tên dê xồm này ra."

"Aaa… Dừng lại đi."

"Aaa…"

_______

Sáng sớm hôm sau.

"Dậy, dậy đi."

"Cái gì mà kêu loạn cả đêm thế. Im miệng cho tôi ngủ chút đi trời ạ."

Tấm nằm trên giường vẫn còn ngái ngủ, nghe giọng của tên dê xồm này làm cô không khỏi bực mình mà quát lên. Nhưng tên Vương lại tỏ ra lo lắng vô cùng, hắn kêu oai oái.

"Mau dậy cởi trói cho tôi. Bà nội tôi về rồi, nếu thấy cảnh này thì không xong với bà ấy đâu."

Tấm nghe hắn nhắc tới bà nội thì lập tức bật dậy nhìn những tia sáng yêu ớt chiếu qua cửa sổ. Lúc này ở dưới đất nơi cái cột nhà, Vương mặt mũi bầm dập, tay chân bị trói chặt vào cây cột trông thê thảm vô cùng. Ở phía xa xa, cô cũng nghe thấy tiếng kèn trống ngày một gần, chứng tỏ hắn không có nói dối.

Cô lo lắng hỏi.

"Giờ… giờ làm thế nào."

Vương đáp.

"Còn làm thế nào nữa. Cởi trói cho tôi còn cô lên giường ngủ đi. Nhớ ăn mặc hở hang vào."

Tấm bây giờ hỗn loạn, cô ngoan ngoãn nghe theo lời hắn nói, cởi trói xong thì leo lên giường cởi áo ngoài chui trong chăn nhắm mắt lại.

"Nó đâu. Nó đâu rồi."

Vừa hay lúc này, một giọng nói già nua bất chợt vang lên làm hắn giật bắn người.

"Chết mẹ…"

Tên Vương cũng hốt hoảng không kém, hắn vội vàng cởi áo, cấp tốc chui lên giường theo Tấm.

"Anh làm cái gì vậy. Mau cút xuống nếu không tôi đánh bây giờ."

Hắn chui vào trong chăn, hai tay đột nhiên vòng qua, dùng lực ôm lấy eo cô, siết chặt người vào bụng mình, khuôn mặt đầy hưởng thụ khi ôm trọn Tấm vào lòng, hai mắt nhắm lại nói khẽ.

"Chịu khó tí đi. Đã giả thì giả cho trót. Bà ấy…"

"Ầm…"

Hắn chưa nói xong, Tấm cũng chưa kịp lên tiếng thì cánh cửa phía ngoài đã bị phá bung ra. Tiếp theo sau là một tiếng bước chân khi bước qua cửa phòng thì dừng lại.

Tên Vương cả người run lên bần bật không dám mở mắt, còn Tấm cũng chẳng hiểu tại sao hắn lại sợ bà nội hắn như vậy. Lúc này bàn tay hắn càng siết chặt nhưng nó lại không ngừng di chuyển, khi nắm chặt lên hai bầu ngực cô thì mới dừng lại. Tấm giật mình, muốn một đạp cho hắn tiêu đời nhưng giọng nói già nua kia lại vang lên lần nữa, nó khiến tâm tình cô cực kỳ căng thẳng mà nằm im như chết, để mặc hai bàn tay khốn nạn kia đang không ngừng nhào nặn.

"Các người ra ngoài đi. Lát nó tỉnh dậy thì gọi đến gặp ta."

Nói xong thì bà ấy bước chân ra, lúc này Tấm mới thở phào một nơi. Cô vung tay hắn ra, một cước đạp mạnh trúng ngay chỗ hiểm dưới đũng quần khiến hắn rơi ngay khỏi giường bay xa hơn mét, tên Vương nhăn nhó kêu lên, hai tay không ngừng ôm lấy hạ thân mà lăn lộn.

Trong lúc cô đang định vung chân cho hắn thêm mấy cước nữa thì mới phát hiện ở ngoài cửa có rất nhiều người đang nhìn vào. Trong đấy có một bà lão tuổi đã ngoài tám mươi, tóc tai bạc trắng nhưng da dẻ trông rất hồng hào, phải nói bà ấy rất đẹp lão, có vẻ khi còn trẻ chắc chắn rất là xinh đẹp. Người này không ai khác chính là bà nội của Lê Vũ Vương mà mọi người hay gọi là Lão Thái Bà.

Lúc này, bà ấy mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn vào đứa cháu trai đang vật lộn dưới đất.

Tấm bây giờ mới nhận ra là lão thái bà này chưa hề rời khỏi đây mà chỉ đánh lừa hai người nãy giờ mà thôi. Cô phát hiện hành động của mình vừa rồi khiến cho đám người phía ngoài trợn tròn mắt kinh ngạc, lại biết người cầm đầu nhà họ Lê đang ở đây, chỉ sợ làm bà ấy nổi giận khi thấy Tấm đánh đứa cháu đích tôn này.

Quả là một màn mở đầu không như ý, vậy sau này muốn nhờ bà ấy giúp cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng như thế nào, thì đột nhiên ngoài dự liệu của cô và mọi người thì lão thái bà bỗng dưng nở nụ cười, nếu người ngoài nhìn vào thì cũng bình thường, nhưng người nhà họ Lê lại lấy làm kinh ngạc, bởi vì từ trước tới nay.

Họ chưa trông thấy lão thái bà cười bao giờ.

Xem Tiếp Chap 27 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn