Truyện ma Thế Thân Chap 23
Tác Giả : Mạnh Tuấn
Chương 23 : Thế Thân
Xem Lại Chap 22 : Tại Đây
"Không bao giờ. Bảo tôi lấy người như anh thà tôi chết còn hơn. Anh đừng có mơ mộng hão huyền."
Tấm quả quyết đáp lại, nhưng mặt hắn vẫn cười khả ố.
"Cô đã hứa rồi không được nuốt lời. Mà cho dù có nuốt lời cũng không thể được.!"
Tấm khinh bỉ.
"Cứ đứng đấy mà nằm mơ đi. Cho dù có ế cả đời cũng đừng mong tôi để ý tới một kẻ dê xồm như anh. Kìa… rết… có rết sau lưng anh."
"Đâu… đâu.?"
Vương kêu lên oai oái, giật mình quay đầu nhìn sau lưng, theo phản xạ tự nhiên nhảy thót lên khiến đôi chân mất thăng bằng ngã ngay vào vũng máu.
Nhưng đó chỉ là cô nói đùa để trả thù việc hắn giễu cợt cô, nhưng mà khi hắn vừa ngã thì Tấm cũng mặt mày trắng bệch, có điều trông vẻ mặt cô không giống sợ hãi, mà giống như bị sốc hơn. Trong không gian tối om chật hẹp trong miếu, tự dưng lại có một vật thể lớn xẹt qua phía sau lưng Vương, nhất thời khiến Tấm giật mình cũng không phải chuyện lạ. Nhưng nó lướt qua rất nhanh rồi biến mất khiến cô không thể nhìn rõ đó là thứ gì.
Tấm lập tức ngó quanh bốn phía nhắc nhở.
”Vương. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Mau bò dậy cởi trói cho tôi.?”
Hắn lập tức tỏ vẻ đồng tình, bởi hắn cũng có cảm giác giống cô. Bởi vậy Vương nhanh chóng gượng dậy nhảy về phía Tấm, sau đấy thì dùng dao cắt dây thừng cởi trói cho cả hai.
Sau đấy hắn mặt mày xám xịt nhìn lên xà nhà rồi nhìn xuống dưới đất nơi đám rết nhỏ đang ăn xác chết tự nhiên dừng lại, bây giờ bọn chúng không ăn nữa mà kéo thành từng đàn bò ra khỏi mấy thi thể kia, rồi di chuyển bò hướng về hai người.
Tấm bị một màn này dọa cho hoảng sợ.
"Bọn chúng sao vậy, xác đã bị ăn hết đâu.?"
Vương gật đầu nhíu mày.
"Không biết là vì sao. Nhưng tôi cảm giác có nguy hiểm đang cận kề. Nhanh chạy khỏi đây thôi."
Nói xong hắn kéo lấy tay cô muốn chạy ra ngoài bằng cửa chính, nhưng tức khắc đường đi đã bị đám rết nhỏ chặn lại dưới đất, sau đấy vây quanh phía không hề có lối thoát, khiến cho họ chỉ còn cách lùi lại sát vách tường giữ khoảng cách mà thôi.
Bỗng lúc này, một tiếng kêu nhỏ phát ra ở phía trên trần nhà thu hút sự chú ý của hai người. Đám rết khi nghe tiếng này cũng trở nên kích động, ào lên như thác lũ về phía Vương.
"Làm sao đây. Nếu chúng bò lên người thì nguy."
Cô hốt hoảng, nhưng Vương vẫn chăm chú nhìn lên bóng tối trên trần nhà mà không để ý tới lũ rết nhỏ.
"Cô nghe thấy tiếng gì không.? Tựa như có tiếng rì rầm, nhưng nghe kĩ một chút lại không nghe ra.'”
Tấm lo lắng đáp.
”Phải, tôi cũng cảm thấy thế… chẳng lẽ có thứ gì đó quanh quẩn đâu đây đang theo dõi chúng ta?”
Vương gật đầu nhíu mày nắm chặt lấy con dao trong tay, đột nhiên vung lên ném thật mạnh lên phía đó.
"Phập…"
Con dao bị ném lên cũng không rơi xuống mà hình như đã cắm vào thứ gì đó. Lúc này, Tấm đột nhiên mơ hồ nghe thấy từ trên trần nhà có một thứ âm thanh quái đản, hơn nữa so với lần trước còn rõ ràng hơn rất nhiều. m thanh ấy giống như vô số quỷ sứ rì rầm khe khẽ với nhau, khiến tâm lý người ta cực kỳ khó chịu. Cả hai lại đồng thời im lặng, đám rết cũng ngừng di chuyển, đứng im tại chỗ làm cho bầu không khí càng thêm quỷ dị tới cực điểm.
Toàn bộ sự chú ý của Tấm bỗng bị âm thanh này hấp dẫn, vô số lần muốn tập trung trở lại, nhưng rồi nhanh chóng bị thu hút. Trong lòng họ thầm kêu không ổn, âm thanh đó nhất định có điều kỳ quặc!
Tuy biết rõ nhưng vẫn không tài nào định thần được, trong phút chốc đầu óc cô đã tràn ngập thứ tiếng kia. Thình lình từ phía sau đầu cô bị một bàn tay vỗ lấy.
"Tỉnh lại. Tỉnh lại đi."
"Sao…"
Cô vừa mới dứt lời thì đã thấy hắn giơ tay phải, nhanh như chớp đấm ngay vào vách tường nhưng rất nhanh phải thụt tay trở lại kêu lên oai oái.
"Aaaa… con mẹ nó tường cứng vậy.!"
Tấm ngây ngốc không biết tên này có phải bị điên hay không, bởi cái miếu này được xây bằng gạch đâu có thể một đấm mà lủng tường được. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, vung thêm một đấm nữa thì đã có bụi bay từ trần nhà rơi xuống.
Tấm kinh ngạc, không ngờ lại có kết quả, hắn mạnh đến thế sao.?
Nhưng đột nhiên ngay lúc này, từ trên trần nhà, một vật màu đen to dài bằng cái cột nhà với hàng trăm cái chân bò theo tường xuất hiện. Tấm trông thấy thì run bắn cả người, đó chẳng phải là một con rết cỡ lớn hay sao.
Vương nhíu mày.
"Mẹ nó to thế."
Hắn vừa nói xong thì con rết đã trực tiếp dùng đầu bổ nhào vào hắn, nhưng Vương cũng phản xạ rất nhanh liền đưa tay đẩy Tấm ra, còn mình thì cúi đầu ngồi xuống vừa hay tránh được cái đầu rết khổng lồ kia cắn tới.
"Ầm…"
Vách tường bị va đập mạnh đến nỗi thủng một lỗ lớn, con rết khổng lồ cùng bị mất đà mà chấn bay ra ngoài. Hai người đỡ nhau dậy, nhìn qua cái lỗ thông ra bờ sông do con rết tạo nên, đúng lúc này bụi từ bên trên trần nhà không ngừng đổ xuống, hắn nắm lấy tay cô hét lên.
"Ra ngoài thôi. Chỗ này sắp sụp tới nơi rồi."
Tấm cũng không chần chừ mà cùng hắn nhảy ra qua lỗ thủng, nhưng hai người vừa đặt chân ra thì con rết đã bò dưới đất lần nữa bò tới. Nhưng nó dường như không ngắm tới Tấm mà đôi mắt đỏ ngầu như muốn giết Vương ngay lập tức.
Tất nhiên Vương cũng nhận ra điều này, phía sau thì đám rết nhỏ đang không ngừng bò đến, bên ngoài thì con rết lớn chặn đường khiến họ lại lần nữa mắc kẹt, đúng lúc này Vương hắn hét lên.
"Rết sợ nước. Cô chạy ra cạnh bờ sông đi. Để tôi đối phó với nó."
"Đối phó kiểu gì."
"Đi đi. Cô ở đây chỉ làm vướng tay vướng chân tôi thôi. Hơn nữa đám rết này chỉ tập trung vào tôi mà thôi."
Cô biết hắn tuy nói năng lố lăng nhưng hành sự thì rất cẩn thận, bởi vậy cũng không chần chừ gì nữa mà chạy đi ra sát cạnh bờ sông.
Quả nhiên, đám rết này không hề có con nào đuổi theo mà kết thành một vòng bao vây tên Vương lại. Nhưng chúng không lao ra mà nhìn con rết lớn như đang đợi lệnh.
Tên Vương nhíu mày, hắn đột nhiên dừng lại, miệng hít một hơi khí lạnh rồi lớn tiếng quát.
"Tên khốn ra mặt đi. Đừng núp như con chó như vậy.''
Lúc này, từ trên mái nhà, một giọng nói trầm đục đột ngột vang lên, kèm theo đó là tiếng cười ha hả. Dưới ánh trăng mờ, một bóng người cao ráo, mặc bộ đồ đen trùm đầu xuất hiện. Khi trông thấy kẻ này không chì Vương ngạc nhiên, mà ngay cả Tấm cũng vậy. Đột nhiên cô thấy toàn thân lạnh toát, không tự chủ được mà run lên cầm cập, tuy hắn đứng im bất động nhưng lại khiến Tấm vô cùng sợ hãi mà chân liên tục lùi ra sát bờ sông.
Đúng lúc này, tên áo đen cúi đầu nhìn xuống dưới đất, miệng cất lời.
"Ồ. Lâu ngày không gặp Lê Vũ Vương. Tao không định mất công tới đây đâu, nhưng mà tao không yên tâm. Sợ mày thoát được."
Vương nhìn lên, trong lòng vốn đã đoán ra có kẻ lạ, hắn bất giác ôm lấy cánh tay bị thương, miệng không ngừng chửi bới.
"Con mẹ mày. Thì ra là thằng chó mày làm. Hôm qua nếu không phải tao có đề phòng thì suýt nữa mất cái mạng rồi."
Tên áo đen trùm đầu cười khẩy.
"Hai mươi năm qua mày vẫn vậy không thay đổi chút nào. Cái miệng như cái thùng đựng phân, thở ra câu nào là thối câu ấy."
Vương cũng ngoa mồm đáp lại.
"Còn mày thì sao. Khác gì một con chó chuyên đi cắn trộm. Ông nội mày hôm nay không lột da rút xương mày ra thì không thể hả giận được."
Tên áo đen miệng cười ngoác ra tỏ ý giễu cợt, hắn lột cái mũ trùm đầu. Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn hiện ra, Tấm cũng thấy rõ mặt của tên này. Hắn ước hơn hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, mũi cao miệng rộng, cao hơn Lê Vũ Vương tới nửa cái đầu, tứ chi vạm vỡ, dường như có một sức mạnh lúc nào cũng có thể bộc phát. Hắn dũng mãnh uy phong, khí vũ hiên ngang, rất khác với những người mà cô đã gặp qua, tóm lại nếu so về độ tuấn tú thì hai người này hoàn toàn ngang nhau, nhưng về khí chất thì tên áo đen thừa cơ ăn đứt tên Vương.
Nhưng khi trông thấy khuôn mặt đó lại làm Tấm tái xanh mặt mũi.
Bởi vì hắn là kẻ suốt hai năm nay vẫn đang truy tìm cô. Nhưng bây giờ Tấm đang giả trai, chỉ mong là hắn không phát hiện ra.
Tên áo đen vốn không thèm liếc Tấm một cái, mà chỉ nhếch miệng cười nhìn con rết khổng lồ dưới đất.
"Tiểu Cường. Thằng nhóc này chính là bữa tối của mày đấy."
Vương nhìn hắn khinh thường nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
"Ông nội nhà mày rượu gì cũng có. Chỉ thiếu mỗi rượu rết. Tới đây, xem ông xử lí mày ra sao."
Con rết lúc này cũng nghe được lời chửi bới, nó kêu chi chi một tiếng, nghe theo lời tên áo đen dùng hàng trăm cái chân bò dưới đất lao nhanh về phía Vương.
Nhưng Lê Vũ Vương kia cũng chẳng phải tay vừa, gặp tình huống này hắn cũng không hề nao núng, hắn nghiêng người tránh nén hai hàm răng con rết cắn tới, vừa trở tay trái đã rút lấy con dao đang mắc kẹt trong lớp vảy dày ở bên thân của nó. Thì ra lúc nãy hắn ném dao lên trần nhà đã ném trúng con rết này. Sau đấy Vương dùng lực đem cả con dao bẩy sang trái, chỉ nghe xoẹt một tiếng một một chân của con rết kia cắt hẳn ra.
Con rết kêu lên thảm thiết, nó không chịu nổi liền mất đà đâm sầm vào tường, khiến cho căn miếu lần nữa xuất hiện thêm một lỗ thủng.
Nói thì dài, nhưng chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, Vương tuy nhìn dễ dàng cắt một chân nó, nhưng con rết còn hơn trăm cái chân, cơ bản đối với nó chỉ là một vết thương nhỏ.
Vương bề ngoài vẫn thái độ khinh thường, nhưng Tấm có thể trông thấy rõ cánh tay anh ta đang chảy máu, vết thương mới khâu lúc đêm hình như đã bị bung chỉ một số chỗ.
Con rết bây giờ bị cơn đau và thái độ của Vương làm cho tức giận, cái đuôi vung vẩy đập mạnh vào vách tường phía sau khiến cho căn miếu hoang không chịu được mà ầm ầm đổ xuống, kẻ áo đen cũng tái xanh mặt nhảy đi chỗ khác. Vương biết cơ hội mình không có nhiều bèn nhân lúc miếu sập mà co chân chạy ngay về phía Tấm. Hắn hét lên.
"Nhảy xuống sông.!".
Xem Tiếp Chap 24 : Tại Đây
Đăng nhận xét