Truyện ma Thế Thân Chap 21

 Truyện ma Thế Thân Chap 21

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 21 : Thế Thân

Xem Lại Chap 20 : Tại Đây


Sau đấy hắn bắn đầu trường thuật về kế hoạch tẩu thoát của mình cho Tấm nghe. Khi cô nghe xong thì vô cùng bội phục tên này, không ngờ chuyện khó như thế hắn cũng nghĩ ra được. Cuối cùng họ cũng thống nhất xong và bắt tay vào chuẩn bị.

Khi màn đêm vừa mới buông xuống, cánh cửa phòng trên gác hai cũng từ từ mở ra. Trước cửa phòng xuất hiện hai bóng người, đó là một nam một nữ. Không nghi ngờ gì nữa, đôi nam nữ này chính là Tấm và Vương.

Nhưng mà bây giờ thân phận của họ có chút thay đổi.

Tấm vẫn mặc bộ đồ đồng phục người hầu bình thường, còn tên Vương lại ăn mặc như một kĩ nữ, với một tấm lụa mỏng bịt lấy mặt, ngực hắn còn nhét vải cho to ra.

Tấm nhìn hắn từ trên xuống dưới tấm tắc gật đầu.

"Bộ đồ này tôi trộm về trông cũng vừa với anh đấy nha.. Trông anh không khác gì mấy ả ngoài kia. Chỉ cần đi đứng õng ẹo chút là không ai nhận ra đâu."

Hắn nhíu mày lườm cô.

"Chuyện tôi giả gái cấm cô nói với ai nghe chưa. Đây là bất đắc dĩ."

Tấm đưa tay bịt miệng khúc khích cười.

"Được rồi. Được rồi tôi hứa. Giờ đi chứ nhỉ."

"Ừm. Mà cô nhớ cẩn thận đừng để ai thấy đôi bông tai này. Không là công sức chúng ta lâu giờ sẽ thành công cốc đấy."



Hắn nói xong thì đội một cái mũ vải lên đầu cô che đi đôi bông tai bằng vàng, sau đấy hai người tách nhau ra mỗi người một hướng đi tới sảnh tiếp khách của kĩ viện.

Trước mắt oanh oanh yến yến, người béo kẻ gầy, làm người ta hoa cả mắt, thấy tên Vương hòa vào những kĩ nữ yểu điệu thướt tha mà không ai nghi ngờ cũng làm Tấm thở phào một hơi.

"Hắn cũng biết diễn kịch đấy chứ. Ha ha."

Nhưng cơ thể uốn éo nhưng nhìn cặp mày cau có ấy cũng đủ biết bây giờ hắn đang khó chịu như thế nào. Cái thái độ ấy làm Tấm nhất thời cười ầm lên, tiếp theo sau lại có mấy người đàn ông lớn gan đi tới kéo tay hắn. Có người nhịn không được vuốt ve lưng, rồi sờ đến mông khiến hắn mấy lần nhảy dựng, cảnh này làm cô sung sướng hưởng thụ mà nhìn không chớp.

"Thật sự là dê lọt vào giữa bầy sói! Cho chết, ha ha. Ai bảo hắn là đồ dê xồm. Hôm nay bị người ta dê lại cũng là điều đáng đời."

Phía trước, Vương bây giờ chỉ biết ai oán bất lực, chỉ biết tránh né đám đàn ông càng xa càng tốt, chen chúc cố gắng tiếp cận lối ra vào.

"Mỹ nữ. Đừng sợ. Hôm nay đại gia bao cô em đêm nay, ra giá đi."

Một tên béo vừa sờ tay hắn, vừa nắn nắn vuốt ve cất giọng, giọng tên này ngang ngang khó nghe, hình như người miền Trung, có vẻ như lần đầu đến đây.

Vương bị sàm sỡ thì tức giận, hận không thể lập tức ra tay chém tên béo ra làm mấy khúc mỡ ngay bây giờ, nhưng hắn lại thấy sau lưng tên béo này có tới năm tên hộ vệ đi cùng, nên cũng không muốn manh động làm lớn chuyện kẻo hỏng kế hoạch. Vượt chỉ lườm tên béo một cái rồi õng ẹo muốn dứt tay ra, nhưng tên này đã giật mạnh tay hắn, khiến Vương giật mình ngã vào lòng cục mỡ kia.

"Mỹ nữ đại gia đây đã muốn thì chưa ai thoát được. Ngoan ngoãn hầu hạ ta đêm nay, rồi muốn bao nhiêu tiền ta cũng cho."

"Hầu hạ cái con mẹ tên béo nhà mày. Đợi ông thoát khỏi đây ông đem cắt thịt mày cho chó nó ăn."

Vương tức tối lòng đầy sát khí, nhưng hắn đâu dám nói ra cái giọng vịt đực của mình mà chỉ thầm chửi rủa trong lòng. Ánh mắt hắn lại không ngừng cầu cứu nhìn về phía Tấm đang đắc ý ở gần đấy.

"Chụt…"

Tên béo này quả là táo bạo, hắn đột nhiên nghiêng đầu thơm lên má Vương một cái rồi cười ha hả. Tên Vương mặt mày xanh lét, thiếu chút nữa nôn ra mật xanh mật vàng.

Tấm biết tên này sắp không chịu được nữa, nếu để lâu hắn làm chuyện gì đó thì không hay. Thế nên cô không đứng nhìn hắn bị đìa giỡn nữa liền đi tới giải vây.

"Vị đại gia này. Đây là Nghệ Nữ phường chúng tôi mới chuyển đến, xin ngài giữ ý tứ. Cô ấy bán nghệ không bán thân."

Tên béo trợn mắt nhìn Tấm.

"Mày dám đe dọa tao à. Mày biết bố mày là ai không."

Khuôn mặt Tấm vẫn thản nhiên như không.

"Không cần biết.? Nếu muốn làm loạn thì xin mời đi sang phường khác. Ở Quỷ Phường luôn có quy củ riêng."

Tên béo này đột nhiên đẩy mạnh Vương sang một bên, hắn đứng dậy để lộ cái bụng phệ đầy mỡ, gằn giọng hét toáng lên khiến tất cả người trong lầu xanh chú ý.

"Tao là con trai của tổng đốc Bình Trị (Gồm hai tỉnh Quảng Bình Quảng Trị ngày nay.) được lão thái bà nhà họ Lê mời đến dự hôn lễ. Mày nghe rõ không hả."

Hắn quát lớn, mặt dưng dưng tự đắc, nhưng Tấm vốn biết quỷ phường này không hẳn là một cái lầu xanh, hơn nữa người mà hắn đang trêu ghẹo lại là cháu đích tôn của lão thái bà. Bởi vậy cho dù thân phận hắn có như thế nào cũng không làm Tấm sợ hãi, cô vẫn dửng dưng đáp lại.

"Thì sao nào. Đã vào đây ai cũng như ai. Luật là luật, cho dù mày có là con của trời cũng vậy. Nếu muốn lành lặn trở ra thì ngồi xuống uống rượu đừng có làm loạn."

Nghe Tấm xưng mày tao với một người cao quý như hắn khiến hắn đỏ mặt tía tai, đây chẳng khác nào đang sỉ nhục hắn trước bao nhiêu người. Hắn cũng chẳng cần biết đây là chỗ quái nào, lập tức sai mấy tên hộ vệ muốn lôi cổ Tấm ra ngoài đánh đến chết.

Nhưng mấy kẻ kia mới đi được mấy bước. Thì trên lầu giọng Tú Bà đột ngột vang lên.

"Dừng tay lại.!"

Tất cả mọi người nhìn lên, cả kĩ viện lúc này im ắng đến ngột ngạt, mấy kẻ khách quen thì lòng hả hê, bọn họ thừa biết tên béo ngu si này sắp thành con lợn quay rồi vì thói coi trời bằng vung của hắn.

Tấm và Vương bây giờ chỉ có thể cúi đầu, chuyện này không nằm trong kế hoạch của bọn họ. Bởi vì không biết từ đâu chui ra cái tên ngu si này làm kì đà cản mũi chứ.

Trong lúc họ còn chưa biết làm sao thì tên béo đã ngẩng đầu phách lỗi nói.

"Này bà béo. Bà là chủ của lầu xanh này sao"

Mọi người nghe xong không khỏi trố mắt nhìn hắn, trước nay ai cũng biết Tú Bà béo, nhưng chưa ai dám mở miệng gọi bà ta như vậy. Bọn họ đều tiếc cho tên này chán sống rồi, chắc chắn hắn sẽ không yên bình rời khỏi đây.

Nhưng trái ngược với những lời đồn đoán đó, Tú Bà mặt trét một lớp phấn dày lại nở nụ cười, chầm chậm bước xuống lại chỗ hắn, còn Vương thì nhân cơ hội lên vào đám người phía sau lặng lẽ cúi đầu không dám nhìn lên sợ phát hiện.

Tú Bà đi tới liếc nhìn Tấm một cái rồi bảo.

"Mau xin lỗi công tử này cho tao."

Tấm khó hiểu nhưng cũng không dám trái lời, cô cúi đầu xuống.

"Xin lỗi ngài."

Tên béo thấy vậy càng phách lối.

"Từ trước tới nay chưa ai dám nói láo với tao như mày. Nếu mày xin lỗi là xong thì tao đây làm con mày."

Hắn không muốn bỏ qua, nhưng Tú Bà lại nói.

"Vậy vị công tử này muốn gì mới bỏ qua đây.? Hay là hôm nay Quỷ Phường mời ngài ở lại ăn chơi một đêm, tất nhiên là không tính tiền."

Nghe xong những lời này quan khách đều hiểu ý tứ của bà ta. Tên này chỉ cần đồng ý là coi như xong mạng, nhưng cho dù biết thế nhưng ai cũng không dám hả miệng ra mà nhắc nhở.

Nhưng tên béo này lại mỉm cười, hắn lắc đầu rồi chỉ tay về phía Vương đang cúi đầu phía xa.

"Cũng đơn giản thôi. Tao muốn có cô ta đêm nay và cái thằng chó này phải chết.?"

Tú Bà sắc mặt khẽ đổi, nhưng rất nhanh không do dự gật đầu.

"Ồ. Đương nhiên là được nếu công tử có thể chịu trách nhiệm. Nhưng ở đây không được phép giết người."

Hắn nhếch mép, sau đấy đặt mấy nén bạc xuống bàn rồi quay người đi ra khỏi phường mà không quên đáp lại.

"Hai đứa bay trói nó lại đem đi."

Tấm hoảng sợ nhìn bà ta.

"Tú Bà. Con…"

Tú Bà nhìn Tấm mỉm cười quái dị.

"Đừng lo. Tao sẽ không để mày chết đâu."

Nói xong bà ta quay lưng trở lại trên lầu, còn Tấm và Vương bị mấy người trói lại đem ra khỏi lầu xanh.

Khi bóng họ đã đi khuất trong bóng tối. Tú Bà mặt mày sắc lạnh nhìn theo, bên cạnh bỗng xuất hiện một người mặc áo đen trùm đầu, giọng trầm đục âm u vang lên.

"Bà để hai đứa nó đi dễ dàng vậy sao."

Tú Bà nhếch miệng cười tự tin.

"Cậu khinh thường tôi quá rồi đấy. Từ trước tới nay tôi muốn ai chết thì người đó phải chết, nhưng chết thế nào lại là chuyện khác. Nhưng mà, việc để hai đứa nó đi cũng tại vì cậu ra tay quá độc, tự nhiên giết hai con bé đó làm chi.?"

Người áo đen thản nhiên nói.

"Tại hai đứa nó thò mò thọc mạch. Tôi cũng không còn cách nào khác."

Tú Bà lắc đầu.

"Cậu không nghĩ xem, chỉ còn hai ngày nữa là nhà họ Lê tổ chức hôn lễ. Hai đứa kia đã chết không thể trở về thì kiểu gì lão thái bà kia cũng sẽ đến tìm người. Thế nên, bây giờ tôi giết tên Vương này ở Quỷ Phường thì sẽ không hay. Tai vách mạch rừng, không có gì đảm bảo không ai trông thấy. Nhưng cũng may, lại có một tên béo ngu si giúp chúng ta gánh tội. Dù sao mượn tay người của bà ta giết cháu bà ta thì sẽ thú vị lắm đây."

Người áo đen nói.

"Bà làm thế nào là việc của bà, nhưng Lê Vũ Vương không được sống qua hôm nay, hưng phải giữ tên người hầu kia lại. Tôi muốn có nó."

Tú Bà quay lại nhìn hắn.

"Đấy là người của mụ Tám. Lê Vũ Vương cũng đã xuất hiện, tên Tư kia cũng không còn giá trị gì. Nên giết thì hơn."

Người áo đen lắc đầu.

"Chuyện ai nên sống ai nên giết không phải bà là người quyết định được. Nên nhớ, ai mới là chủ…"

Đố mn tên áo đen là ai?

Xem Tiếp Chap 22 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn