Truyện ma Thế Thân Chap 20

 Truyện ma Thế Thân Chap 20

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 20 : Thế Thân

Xem Lại Chap 19 : Tại Đây


Hồn ma cô gái trực tiếp bước xuyên qua người Tấm rồi nhập vào cơ thể cô. Từ khi hồn ma kia nhập vào thân thể, đầu Tấm bắt đầu đau như búa bổ, cả người đau đớn như muốn xé rách tim gan. Tấm hai tay ôm lấy đầu, không ngừng nhăn nó đến nỗi nhắm chặt hai mắt không tài nào mà mở được.

Trong đầu cô tự dưng xuất hiện nhiều hình ảnh lạ lẫm, cô có cảm giác như mình từng ở đây, từng dùng giọng hát làm say đắm biết bao nhiêu gã đàn ông, từng quên biết một người tên là Lê Vũ Vương… Nhưng những hình ảnh này vốn là của ma nữ, nó chỉ chỉ lướt thoáng qua trong đầu chỉ vài giây sau rồi biến mất, nó không hoàn toàn rõ ràng, cũng không xuất hiện cái cảnh vì sao hồn ma lại chết.

Nhưng tại sao… tại sao hồn ma kia lại bảo cô chính là cô ấy. Mọi chuyện đến quá bất ngờ khiến Tấm không ngừng suy nghĩ trong vô vọng để tìm ra nguyên nhân. Nhưng có nghĩ gì cũng vô ích, bởi vì cô không hề có manh mối gì về hồn ma này ngoài lời kể của tên Vương.

Cô thở dài, mí mắt khẽ động.

Nhưng khi cô vừa mở mắt ra, tên Vương đã đứng trước mặt, Tấm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ôm chầm lấy thủ thỉ bên tai.

"Nguyệt… Sau hai mươi năm cuối cùng cũng tôi gặp lại em."



Nghe hắn nói vậy làm Tấm giật mình trong chốc lát, khi phản ứng lại thì đã nằm gọn trong tay hắn. Nhịp tim cô đập nhanh, nhưng những chuyện xuất hiện trong đầu chỉ là những hình ảnh mơ hồ, tuy nó rất thật nhưng Tấm vẫn là Tấm không phải là Nguyệt như lời hắn nói. Nhưng cô lại chẳng hiểu sao cơ thể mình lại không nghe lời, cứ mặc để hắn ôm như vậy.

Sau đấy, hắn cúi đầu, từ từ nhìn xuống phía cô.

Trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy của hắn giống như bị choáng ngợp bởi một thứ cảm xúc không tên. Hắn vật lộn trong nỗi đau khổ và sự xúc động, đôi mắt ánh lên thứ biểu cảm Tấm chưa từng nhìn thấy trước đây.

Tấm sững sờ, cơ thể cứng đờ bất động.

Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của hắn khẽ hé mở.

“Nguyệt.. ”

Tấm đang ngỡ ngàng, thì hắn đã đột nhiên túm lấy bá vai cô. Bờ môi mỏng khẽ áp sát, Tấm còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy môi mình bị chạm vào. Một đợt điện như xoẹt qua đầu làm toàn thân cô tê liệt, cảm giác này rất lạ cô chưa bao giờ thử qua.

Tấm hơi hé miệng muốn nếm thử mùi vị của thứ kia.

Không ngờ khi Tấm há miệng, một thứ gì đó mềm mại ấm áp đột nhiên xâm nhập vào trong khoang miệng của cô. Thứ mềm mại đó rất linh hoạt, nhẹ nhàng xẹt qua đầu lưỡi. Mặc dù biết hắn nhận nhầm người những Tấm cũng không thể chịu nổi sự khiêu khích như vậy mà cơ thể hơi run rẩy.

Nhưng không biết vô tình hay cố ý, bàn tay không bị thương của tên này không còn nằm im một chỗ nữa mà từ từ tuột xuống hướng về phía mông cô.

Tấm giật mình lấy lại tỉnh táo, cô nghiến răng cắn ngay vào thứ mềm mại kia một cái..

"Mẹ cha cái thằng dâm tặc này. Chết đi."

Vương bị cô làm cho giật mình, hắn lập tức thu lưỡi lại nhưng đâu có kịp, chưa gì đã bị Tấm cắn cho một cái khiến hắn kêu la oai oái.

"Hả… Hả… Hả a… Hả ôi a… au… au ết ôi ất… ẹ ơi ứu ứu on.." (Thả… Thả… Thả ra… Thả tôi ra… Đau… Đau chết tôi mấy. Mẹ ơi cứu con)

*Phiên dịch viên Mạnh Tuấn :)).

Nhưng Tấm đâu dễ tha cho, cô vẫn giữ lưỡi hắn trong miệng bằng răng của mình, nhưng ánh mắt này lại khiến cho hắn nhìn mà muốn tè ra quần.

"Ô… ô ịnh àm gì."(Cô định làm gì.)

Hắn nói không rõ tiếng, nhưng bản thân cũng có cảm giác nguy hiểm đang tới. Hắn trợn mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy dưới đũng quần, đầu gối của Tấm đã co lên.

"Bộp.!"

"Aaaaa…."

Lúc này hắn kêu lên thảm thiết, Tấm cũng thả lưỡi hắn ra, tức giận nhìn hắn hai tay đang ôm đũng quần lăn lộn dưới đất.

"Này… Bà nói cho mày biết. Bà đây không phải Nguyệt gì hết. Bà tên Tấm hiểu chưa, lần sau còn dám làm trò sàm sỡ bà cắt đi của quý của mày đấy."

Vương lăn lộn khóc không thành tiếng, hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại gặp cảnh như vậy. Sau khi đã bớt đau, hắn mặt tái mét nhìn cô, không dám cử động lấy một cái. Tấm càng nhìn càng ghét, thấy hắn cứ nhìn mình cô quát lên.

"Nhìn cái gì mà nhìn. Còn không mau cút lên giường ngủ, hay muốn ăn một chưởng nữa."

Hắn nghe đến đây thì ớn lạnh sống lưng, lập tức dùng hai tay hai chân bò sát mép tường rón rén tránh xa Tấm nhất có thể bò lên giường nằm. Còn con mèo đen nãy giờ ngồi trong góc quan sát từ đầu chí cuối, khi thấy chủ nhân của mình bị như vậy thì đã xù lông như muốn vồ vào Tấm trả thù. Nhưng Tấm mới chỉ liếc mắt một cái, nó đã phải hạ mình xuống, núp vào góc sâu nhất co mình lại sợ hãi.

_______

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tấm vừa mở mắt trên bàn tỉnh dậy thì đã thấy Vương ngồi trên giường, khuôn mặt không khỏi hoài nghi nhìn chằm chằm mình. Khi thấy cô tỉnh hắn lại giả vờ nhìn đi hướng khác mà không dám nhìn thẳng.

Còn cô vẫn vì chuyện tối qua mà tức giận, nhưng dù sao tối qua cũng là nụ hôn đầu đời bị hắn cướp mất thì không khỏi có chút ngại ngùng, với lại giờ trông hắn cũng đáng thương nên nhịn xuống. Cô hẵng giọng.

"Sao rồi. Vết thương còn đau không."

Hắn rón rén liếc mắt, sau đấy đứng dậy, hai chân chạng ra bước từng bước khó khăn lại bàn, dáng ý như con khỉ đột.

"Cô ĩ… Cô nghĩ… ột cước kia cô ánh nhẹ ắm à." (Cô nghĩ… Cô nghĩ… một cước kia cô đánh nhẹ lắm à.)

Giọng nói phát ra vẫn còn chưa hoàn chỉnh, chữ được chữ không, chắc là lưỡi hắn giờ đã phồng lên một cục rồi. Nhìn hắn bây giờ trông ngu đến cực điểm làm Tấm đang tức giận cũng buột miệng phì cười, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại, nghiêm túc nói.

"Tôi hỏi là vết thương ở tay. Còn hai thứ kia là anh tự gánh lấy, đừng trách tôi ra tay độc ác."

"Đỡ ồi. Úng ta hôm ay sẽ rời ỏi đây chứ." (Đỡ rồi. Chúng ta hôm nay sẽ rời khỏi đây chứ.)

Cô nhìn hắn, lắc đầu cười khoái chí.

"Thôi anh im miệng đi. Nói tôi chẳng hiểu cái gì, đợi khi nào anh nói lưu loát trở lại chúng ta sẽ bàn sau."

Nói xong cô ngáp dài, đi vào trong rèm che thay quần áo để định ra làm việc, vẫn không quên dặn dò với giọng đe dọa.

"Dám nhìn trộm thì biết hậu quả rồi đấy."

Cô không cần nhắc thì tên này có cho thêm mười lá gan nữa cũng không dám. Hắn ngồi cạnh bàn, đăm chiêu suy nghĩ. Khi cô trở ra thì đã bị Vương gọi lại.

"Đừng… sẽ… bị… phát… hiện… đôi… bông… tai."

Hắn cỗ rặn ra từng chữ lưu loát, tuy ngắn gọn nhưng Tấm cũng hiểu. Hắn nói cũng đúng, nếu bây giờ cô đi ra thì kiểu kì đôi bông tai này cũng bị mọi người phát hiện, người khác thì không sao nhưng để Tú Bà trông thấy thì lớn chuyện. Cô vội vàng hỏi hắn.

"Tôi tháo xuống được không.?"

Hắn lắc đầu quả quyết, sau đấy tự mình đi tới cạnh tủ lấy giấy bút ra viết rất nhiều, đại ý là viết lên kế hoạch để rời khỏi đây ngày hôm nay. Khi viết xong hắn mỉm cười đắc ý, liên tục gật đầu rồi cười một mình sau đấy thì đưa cho Tấm đọc.

Cô cầm tờ giấy lên, nhìn mà muốn hoa mắt, nhưng cô không nhìn lâu mà trả lại hắn. Vương nghi ngờ về kế hoạch của mình có gì sai sót, đang định cầm bút sửa thì Tấm đã nói ngăn gọn.

"Tôi có được đi học đâu mà biết chữ. Anh đưa tôi cũng vô ích à. Mà anh viết gì vậy.?"

Cả người tên này cứng đờ, cảm giác bản thân như muốn nhảy vực tự sát, hận cha mẹ sinh mình ra trên cõi đời này. Hắn tập trung viết nãy giờ đến nỗi tay mỏi nhừ, mà Tấm lại không đọc được, còn biết hắn nói không được mà lại hỏi hắn viết gì. Hắn hoàn toàn sụp đổ, vo lấy tờ giấy uất ức mà nhét trong miệng nhai sột soạt, trong đầu như đang tưởng tượng tờ giấy này là Tấm vậy.

"Anh Tư. Đến giờ làm việc rồi."

Đúng lúc này, giọng nói của một hầu gái từ dưới sân gọi lên, Tấm nhíu mày đứng cạnh cửa sổ, dùng giọng mệt mỏi, miệng giả ho vài tiếng thật lớn đáp lại.

"Tôi. Khụ khụ. Tôi hôm qua làm việc kia. Khụ. Bị nhiễm hơi lạnh trong người không được khỏe. Bảo Tú Bà cho tôi nghỉ một hôm. Khụ.."

"Anh ốm cứ nghỉ đi. Để em đi báo lại với bà ấy."

Nói xong thì hầu nữ kia cũng chạy đi. Quả nhiên một lúc sau thì quay lại thông báo là Tú Bà đã đồng ý cho nghỉ.

Suốt ngày hôm ấy Tấm cũng chỉ quay đi quẩn lại trong phòng, suy nghĩ về kế hoạch rời khỏi. Nhưng theo cô biết xung quanh Quỷ Phường là một dãy tường vây quanh cao bốn mét cơ bản là không thể trèo ra, cũng có một cửa phụ phía sau, nhưng mà ngặt nỗi phải đi qua nhà bếp, nhà vệ sinh, nhà kho và trước tiên phải đi vòng ra sau lưng kĩ viện. Nhưng cho dù có đi qua những nơi này thì vẫn không có chìa khóa để mở cổng.

Suy đi tính lại thì gần nhất thì chỉ cần bước xuống mảnh sân, đi qua sảnh chính nơi kĩ nữ tiếp khách của Lầu Xanh là có thể đi ra. Nhưng vậy thì có hơi mạo hiểm.

Mãi đến tối mà cô vẫn chưa lựa chọn được cách nào, chỉ duy có Vương là vẫn không nói một lời. Đang lúc thấy vọng, Tấm thấy hắn lè lưỡi ra, tự tập nói vài câu cho lưu loát rồi khoái chí mỉm cười.

"Nào. Chuẩn bị đi. Trời tối chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này."

Tấm nghi hoặc hỏi hắn.

"Đi bằng cách nào.? Nếu bị phát hiện tôi với anh coi như xong đời đấy. Theo tôi nên lẻn ra cửa sau phá khóa rời khỏi."

Nhưng hắn lắc đầu, tự tin đáp.

"Không. Cửa sau ở đây được xây theo phong thủy, trong bát trạch khi dựng lầu xanh, hướng cửa này là hướng Tuyệt Mạng. Ra khỏi đấy ắt sẽ chết. Chúng ta sẽ đi ra bằng lối cửa chính, ngay trước mặt bà ta."

Xem Tiếp Chap 21 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn