Truyện ma Thế Thân Chap 13
Tác Giả : Mạnh Tuấn
Chương 13 : Thế Thân
Xem Lại Chap 12 : Tại Đây
Cô gái này treo lơ lửng giữa phòng, cổ bị siết bởi một sợi dây thừng vắt ngang xà nhà, mặt tím ngắt như trái cà, đặc biệt là có thể nhìn thấy da toàn thân bắt đầu nổi từng chấm đỏ nhỏ li ti y như người bị phát ban, ngày càng mọc ra nhiều như nấm với tốc độ rất nhanh.
Đang lúc Tấm ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra trên người cái xác thì con mèo đã nhảy lại chỗ cô gái nằm lê lết dưới đất.
Nó cất giọng.
"Đại ca mau hỏi cô ta có biết chuyện gì không."
Nghe nó nói vậy, Tấm nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình khỏi cái xác đang treo. Cô nhanh chóng đi lại chỗ cô gái đang thoi thóp, nhưng càng đến gần cái mùi thối từ những bọng nước bốc lên càng kinh làm cô phải dừng lại một đoạn.
Cô dấu sự khó chịu, nhìn thẳng phía trước, đột nhiên dưới ánh đèn dầu cô trông thấy ở nơi cổ cô gái kia lại có một vết răng cắn, trông dáng người thì hình như đây là cô gái hôm nọ, là người mà bị ma nhập xác khi cô gặp ngay ngày đầu gánh phân.
Nhưng không phải Tấm đã diệt được con ma kia rồi sao, nhưng tại sao bây giờ cô gái này lại bị như này, tại sao lại nằm ở đây trong phòng của Nghệ Nữ.?
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây. Tại sao cô bị như vậy?"
Cô gái gượng người, không còn sức để nói lưu loát, từ miệng giọng nói phát ra cũng vô cùng khó khăn.
"Rế…t. Nhiều Rết… Giếng… Sau… Kho."
"Rết… Ý cô là con rết.?"
"Rết… ở Giếng."
Tấm không nghe rõ cố gắng hỏi lại, nhưng có vẻ cô gái kia không chịu đựng được nữa, chỉ ú ớ ba từ rồi tắt thở. Lúc này, đôi mắt con mèo đã nổi tên từng tia máu đỏ, cả người nó tràn ngập một một cỗ khí tức đáng sợ khiến Tấm đứng cạnh cũng phải lạnh gáy.
Nó nhìn cô gái rồi lại nhìn lên trên nơi người nó gọi là Gấm, sau đấy nói với Tấm.
"Đem cô ấy xuống giúp em. Nhất định không thể để cái xác bị hủy hoại."
Tấm cau mày đáp.
"Nhưng nếu tao đụng vào cái xác kiểu gì cũng để lại dấu vết, ngày mai nếu ai phát hiện ra điều gì sẽ gây rắc rối cho tao."
Con mèo lắc đầu.
"Nếu không đem nó xuống thì ngày mai cũng chỉ còn một vũng máu mà thôi. Nhìn xem cô ta kìa."
Tấm khó hiểu trông theo hướng con mèo, vừa nhìn lại cô gái mới chết thì giật mình.
Trên cơ thế cô ấy, những bọng nước vốn đã lớn nay lại phát triển càng to, căng mọng, tiếp theo đó là từng tiếng bụp bụp, những vết phồng liên tục thay nhau vỡ để cho dịch mủ bên trong không ngừng ào ra khỏi da thịt.
Mủ vàng hôi thối nồng nặc từ trên xuống dưới chảy xuống theo những bọc nước bị vỡ nhanh chóng tràn đi khắp người, nó khiến cho cô gái bây giờ trông chẳng khác gì một đống thịt bầy nhầy cả.
Lớp da bên ngoài rất nhanh không còn, bây giờ toàn là một màu đỏ xen kẽ vàng từ lớp máu thịt bên trong, nhưng từ những thớ cơ thịt đó, Tấm lại thấy có vô số những con rết nhỏ màu đen to bằng ngón tay cái đang không ngừng bò, răng cắn vào thịt như đang gặm nhấm thức ăn, bọn chúng cắn đến đâu thì phần thịt đều bị chất độc làm cho hoại tử nhanh chóng thối rữa rồi tạo một cái lỗ nhỏ.
Nhưng có đến hàng trăm con như thế, nó khiến cho chẳng mấy chốc thân thể cô gái trông không khác gì một cái tổ ong, thủng hết chỗ này đến chỗ nọ.
Tấm từ trước đến nay chưa bao giờ tưởng tượng nổi mình lại gặp cái cảnh tượng này nên bây giờ hơi lúng túng kèm theo sợ hãi. Đôi chân cũng tự động nhũn ra, cảm giác không còn sức lực mà đứng đấy nữa.
Con mèo lại nhanh chóng thúc dục cô.
''Nhanh mẹ cái tay lên, còn chờ gì nữa. Mau đưa nó xuống đi."
Tấm bị nó quát cho tỉnh người, cô không nhìn cái xác đáng sợ kia nữa, nhanh chóng quay đầu, tiến lại vòng hai tay ôm lấy ngang hông Nghệ Nữ treo cổ kia, dùng sức nhấc lên khỏi thòng lọng rồi đỡ xuống.
Sau đấy, cô hỏi nó.
"Phải làm gì tiếp theo đây."
Nó im lặng một lúc rồi đáp.
"Đại ca cõng nó đi về phòng mình đi. Em đi đây có chút việc lát nữa sẽ quay lại."
Tấm hơi rụt hỏi.
"Nhưng tao đâu đủ sức cõng cô ấy. Với lại nhìn cái xác này sắp nổi bọng nước rồi. Tao chỉ sợ…"
Con mèo đáp.
"Bình tĩnh. Nó chưa thể phát tác ngay. Hơn nữa em thấy đại ca cõng gạo cả ngày cũng có sao đâu. Đi đi, chậm trễ để người ta phát hiện thì không hay."
Nói xong nó cũng để mặc Tấm, một mình nhảy qua cửa sổ chạy đi mất. Tấm nhìn cái xác của Nghệ Nữ kia đang nằm trong tay mình mà không khỏi bủn rủn, nhưng giờ cô cũng không còn cách nào khác, đành cõng cái xác trên vai rồi gồng mình rón rén rời khỏi lầu chính trở về phòng.
_____________
"Bịch."
Vừa về đến phòng Tấm đã gần như kiệt sức mà cùng cái xác ngã lăn xuống đất. Cô há miệng tham tham hít từng ngụm không khí vào phổi không ngừng thở hổn hển.
"Mệt chết mất. Còn con mèo này nó đang định làm cái gì đây.?"
Cô nằm bên cạnh quan sát cái xác một lúc, khi đã hồi phục ít sức lực cô mới ngồi dậy lau đi mồ hôi trên trán, chăm chú nhìn vào cái xác rồi bất giác thở dài.
"Thật quái lạ. Rõ ràng lúc chiều vẫn còn bình thường, sao trong một thời gian ngắn lại thành ra như vậy chứ. Nơi này thật là đáng sợ, chẳng trách bà Tám phải thử thách mình bằng mấy con hình nhân sáp kia."
Tự nhủ xong cô mới đi đến cạnh giường ngủ, lấy ra một tấm dẻ lau rồi buộc vào tay mình tránh bị mủ vấy trúng..
Sau đó, cô đi lại ngồi cạnh cái xác, lấy tay cẩn thận vạch áo ngoài của Nghệ Nữ ra. Bên trong lồng ngực và bụng, nơi làn da trắng bệch đó, những chấm đỏ vẫn không ngừng mọc lên như nấm sau mưa, đặc biệt hơn ở dưới lớp da ấy, Tấm lại trông thấy từng đợt lúc nhúc bên trong, rõ ràng là cơ thể của cô gái này có rết đang ăn thịt ở trong, không khác gì người phụ nữ đang bị ăn xác bên phòng kia.
Nhưng mà quái lạ, sao rết lại bò vào trong người được, chuyện này phải giải thích như thế nào. Tất nhiên là cô không thể biết, bởi vì Tấm chưa bao giờ gặp trường nào hợp như vậy.
"Đúng rồi. Cô gái kia có vết cắn ở cổ, có khi nào đám rết chui vào từ đó hay không.?"
Đột nhiên cô suy nghĩ tới khả năng này, rồi tiếp tục tìm kiếm khắp người cô gái, nhưng tuyệt nhiên không như mong đợi, rõ ràng không có một dấu răng hay vết thương nào cả. Vậy thì phải giải thích ra làm sao.?
"Đại ca phụ em một tay."
Đang lúc suy nghĩ thì tiếng con mèo từ ngoài cửa gọi vọng vào, Tấm chạy ra xem thì thấy nó đang ngoạm đầu một con rắn hổ mang chúa rất lớn. Con rắn này thân to bằng cổ chân, dài phải tới bốn mét toàn thân là một lớp vảy đen xì. Nếu nói về thể hình phải to hơn con mèo hơn chục lần, nhưng Tấm nhìn nó không còn cử động nữa, cái đầu bị con mèo gặm ngang kéo lê vào thì đứng như trời trồng kinh ngạc khó tin nhìn nó.
"Mày nhặt rồi lôi cái xác rắn này về đây làm gì."
Con mèo nhả rắn ra, thở hổn hển, cả người đi không vững nữa mà nói.
"Không phải nhặt mà bắt về. Mau lôi nó vào phòng giúp em."
"Mày… mày giết con rắn hổ mang chúa này.? Nó là loại cực độc."
Con mèo dường như không còn sức nữa để nói nữa, nó chỉ gật đầu rồi bật ngửa xuống đất. Tấm thấy nó ngã gục thì lập tức cảm thấy có gì đó không hay, cô liền bế nó lên, một cảm giác ướt át dưới lòng bàn tay trên người nó làm cô sợ hãi.
Tấm nhanh bế nó vào trong kèm theo con rắn lớn, dưới ánh đèn dầu, thấy lòng bàn tay cô toàn một màu máu, con mèo cũng không ngừng thở gấp.
Cô biết nó bị gì liền hốt hoảng kêu lên.
"Mày… mày không sao chứ… Trời ơi… Tại sao… tại sao mày lại làm vậy chứ. Nó là hổ mang chúa đấy mà biết không hả con mèo ngu này."
Chẳng hiểu sao khi thấy con mèo như vậy tâm tình cô vô cùng xáo trộn. Đôi mắt rưng rưng như muốn khóc.
Nó thều thào bảo với cô.
"Đừng lo. Em không sao. Mau đem xác con rắn kia, đem răng nó cắm vào cổ của con Gấm."
"Mày đừng nói nữa. Để tao tìm cách cứu mày trước."
Cô lắc đầu, nhìn nó vô cùng ân cần. Nhưng nó lại gằn lên quát.
"Không kịp đâu. Đồ đần này, mau làm như lời em nói đi. Đã bảo em không sao."
"Nhưng…"
"Nhưng nhị gì nữa. Mau lên."
Giọng nó vô cùng dữ tợn, Tấm cũng không hiểu nó muốn gì, ngay cả sống chết của bản thân cũng không lo hay sao. Bất lực thở dài liền xách con rắn đó đi đến bên cạnh cái xác như lời nó nói, rồi cô đưa tay bóp miệng con rắn ra để lộ hai cái răng nanh dài nhọn hoắt, không chần chừ dùng lực ấn đầu nó xuống đâm mạnh đến khi răng nó cắm sâu vào trong da thịt của cô gái kia thì dừng lại.
Sau đấy Tấm cũng chẳng quan tâm gì nữa mà chạy lại chỗ con mèo đang nằm thoi thóp, hai tay ôm lấy nó.
"Mày bị cắn chỗ nào. Mày cũng bị trúng độc phải không. Sao tao không thấy miệng vết thương. Giờ làm sao đây… làm sao để cứu mày đây."
Xem Tiếp Chap 14 : Tại Đây
Đăng nhận xét