Truyện ma Thế Thân Chap 10

Truyện ma Thế Thân Chap 9

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 10 : Trở lại Quỷ Phường

Xem Lại Chap 9 : Tại Đây


Trở lại Quỷ Phường.

Vẫn như mọi ngày, sau một đêm dài lại là một ngày làm việc mệt mỏi. Tấm vừa làm vừa không ngừng điều tra tung tích của Lê Vũ Vương nhưng hiển nhiên ngoài con mèo kia thì chẳng ai nghe tới người này.

Nhưng nhắc tới con mèo kia thì Tấm lại thấy hai ngày nay, từ sau khi cô nhắc tới Vũ Vương cùng những lời bà Tám nói thì nó lại không rời khỏi phòng như lúc trước mà suốt ngày chỉ luẩn quẩn nơi cái gương đồng, thi thoảng cứ soi vào đấy ngắm nghía bản thân mình. Tấm cũng lấy làm lạ nhưng biết tính nó hay tự luyến về bản thân nên cũng không nghi ngờ lắm.

Trời đã đổ bóng chiều, trong kho cũng đã hết gạo để ăn, do phường đông người nên phải đặt mua gạo từ nơi khác chuyển đến. Không phải là phường không có gạo dự trữ mà là số gạo kia không biết do ai làm mà toàn mùi dầu hỏa nấu lên khó ăn vô cùng, mấy khách ăn nhậu thi thoảng dùng cơm cũng kêu la khiến Tú Bà rất tức giận liên tục mắng mỏ đám người hầu, trong đó có cả Tấm khiến cô có tật giật mình mà sinh lòng lo sợ. 

Bởi hai hôm trước cô từng đến nhà kho, dầu cũng là do cô đổ để đối phó với đám hình nhân sáp, có khi nào cái mùi ấy ám lên số gạo dự trữ đó không. Nhưng chuyện này cũng khó thể xảy ra, tại vì cô đổ dầu ở phía ngoài sân chứ có phải đổ bên trong nhà kho đâu.



Tú Bà tất nhiên cho người đi kiểm tra, Tấm cũng được cử đi cùng vài kỹ nữ và vài người hầu.

Nhưng khi đến nhà kho, mấy Kỹ Nữ chê chỗ này bẩn thỉu bụi bặm sợ dơ bẩn quần áo nên chỉ đứng bên ngoài chờ cho có lệ, còn Tấm thì dẫn mấy hầu gái đi vào. Kiểm tra một lúc thì sự thực lại làm cho cô lòng sinh hoang mang. Bởi vì hai ngày trước khi cô lừa con hình nhân vào lấy dầu thì trong kho vẫn còn bốn chum, mà cô chỉ lấy có một chum mà thôi. Nhưng trong kho bây giờ ba cái còn lại đều đã bị đổ mất.

Tấm đi lại chỗ mấy thùng gạo, đưa tay sờ thử bề mặt bên trên thì đoán ra dầu không được cố ý đổ vào, mà là bị té dầu, bởi gạo có chỗ ướt chỗ khô. Điều này làm cô sinh nghi.

Cô tiếp tục đi ra phía sau mấy thùng gạo nhìn xuống thì lại có phát hiện. Dưới đất toàn là một vùng dầu đã khô tạo một lớp màng bên trên nền gạch, nhưng trên vùng dầu ấy lại có một dấu chân người. Cô cẩn thận cúi xuống xem thì một mùi hương quen thuộc hòa lẫn với mùi dầu xộc thẳng vào mũi. Cô nhíu mày, chợt liếc mắt nhìn thấy cạnh đó có những vết sáp nến nhỏ dưới đất, nếu không nhìn kĩ thì không thể phát hiện ra được.

Đến đây thì cô cũng tám chín phần đoán ra được mấy thùng dầu này để làm gì rồi. Nhưng cô vẫn chưa chắc chắn lắm mà hỏi mấy cô gái người hầu khác đang ở kho.

"Mấy ngày hôm nay ai thường nhận nhiệm vụ giặt quần áo cho mấy Kỹ Nữ nhỉ."

Cô người hầu nhìn Tấm, rồi bảo.

"Là em cùng với hai người kia. Anh Tư, anh nghi ngờ là do Kỹ Nữ nào đó làm sao."

Vừa nói cô gái vừa chỉ lấy hai người bên cạnh, Tấm gật đầu đứng dậy đi lại cạnh ba người nói nhỏ.

"Nói bé thôi không mấy ả kia ở ngoài lại nghe thấy. Giờ cũng chưa chắc chắn gì cả, nhưng mà tôi hỏi nè. Khi giặt đồ ấy, các cô có thấy tấm áo nào bị dính sáp nến hay vết cháy không.?"

Cả ba hầu gái đều khó hiểu, họ nhớ lại một lúc rồi lắc đầu.

"Bọn em giặt qua rồi nhưng không có cái áo nào bị cháy và dính sáp nến cả."

Tấm nhíu mày đang lúc đi vào ngõ cụt thì bỗng nhiên một hầu gái chợt nhớ ra cất giọng.

"Em không biết có phải sáp nến hay không. Nhưng mà lúc nãy em có giặt một tấm áo có một vết bẩn màu hồng nhạt, em chà mãi không ra."

Tấm mở to hai mắt gấp gáp hỏi.

"Áo ấy của ai."

Thái độ của Tấm làm cho hầu gái có chút sợ hãi, cô ấy lắc nhẹ đầu.

"Em không biết. Quần áo ở đây cũng phân ra giặt riêng, những kĩ nữ không được giặt chung đồ với nghệ nữ. Em thì giặt đồ của nghệ nữ, nhưng những nghệ nữ này rất ít xuất hiện, ngay cả bọn em cũng không biết hết."

Tấm ồ lên một tiếng, nơi này cũng phân biệt giai cấp đến vậy, nhưng thế cũng tốt, ít ra cô có thể khoanh vùng được người cần tìm. Nhưng chuyện này có phải do người kia gây ra hay không thì cô cũng không chắc chắn lắm.

Sau đấy Tấm hỏi thêm về chỗ phơi quần áo rồi bước ra khỏi nhà kho.

Chỗ phơi áo nằm ở mảnh sân trước phòng ở của những người hầu, cách phòng của Tấm cũng không xa. Cô đi đến đó, giả vờ chỉnh trang lại quần áo đang phơi rồi nhân tiện tìm ra chiếc áo dính bẩn mà hầu gái nói. Sau một hồi Tấm cũng phát hiện ra chiếc áo đó, cô sờ lên vết bẩn thì thấy nơi đó vải có hơi cứng, lại có lớp nhầy nhầy trơn hơn chỗ khác.

Rõ ràng người này đã cạo đi lớp sáp bên ngoài nhưng mà do sáp nóng chảy xen qua từng kẽ vải khiến nó không thể tẩy đi hết được nên vẫn để lại dấu vết.

Đang lúc phân tích tình hình thì đột nhiên, từ phía sau lưng cô, một giọng nói dễ nghe vang lên.

"Đồ dâm tặc. Biết chỗ này là chỗ phơi quần áo nội y của phụ nữ không.?"

Tấm giật mình, luống cuống quay đầu lại thì chỉ thấy một cô gái xinh đẹp động lòng người, dáng người thon thả kiêu sa, đặc biệt trên khóe mắt của cô gái này có một nốt ruồi nhỏ. Nó không làm xấu khuôn mặt mà lại làm điểm nhấn cho sắc đẹp này.

Nghe người ta nói vậy, Tấm có hơi xấu hổ, đưa tay gãi gãi đầu cười nói.

"Tôi thấy gió thổi sắp bay tấm áo này nên đến chỉnh lại chứ tôi…"

Cô gái kia tỏ vẻ không vui liền đi tới, kéo ngay cái áo đó xuống rồi nói.

"Nếu túng quá thì có thể bỏ tiền đi đến lầu trước ngủ một đêm với Kỹ Nữ nào đó. Không cần phải làm mấy chuyện như thế này."

Tấm không để ý tới lời cô gái mà ánh mắt chằm chằm nhìn vào chiếc áo đang được ôm trên tay người kia, cô nói.

"Áo này của cô hả."

"Ừm. Thì sao."

Cô gái đáp ngắn gọn, Tấm liếc mắt nhìn lên mỉm cười, giọng điệu thay đổi đột ngột, hình như cô học được cái bộ dáng đầy cợt nhả như con mèo đen thì phải.

"Cũng không có gì. Không biết là cô đây có nhận tiếp khách không. Nếu cô không chê chúng ta có thể giao lưu một đêm."

Cô gái nghe xong người như cứng đờ lại, trong ánh mắt xinh đẹp ấy bỗng nhiên lóe lên một tia sát khí như đâm thẳng vào mắt Tấm khiến cô phải thu lại nụ cười. Cô gái quay lưng, lạnh nhạt cất lời.

"Tôi chỉ bán nghệ không bán thân. Nhưng nếu anh muốn thử thì tối nay sau khi khách về hết có thể đến lầu ba phòng số 8 gặp tôi."

Tấm nghe xong thừa hiểu hàm ý đe dọa trong lời cô gái này, nhưng vì ánh mắt ấy làm cho cô cảm giác người này có liên quan gì đó tới chỗ dầu bị đổ nên vẫn mạo hiểm hỏi.

"Nhưng tôi nợ được không chứ tôi mới làm không có tiền để mua cô."

Cô gái đứng lại hơi bất ngờ vì Tấm lại nói ra lời này, nhưng cô ấy rất nhanh gật đầu, khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô.

"Được. Nếu anh muốn thử."

Nói xong cô gái lập tức rời đi, Tấm nhìn theo bóng lưng cô gái mà không khỏi lạnh gáy, không biết từ lúc nào mồ hôi đã chảy ròng ròng khắp lưng. Cô hít mạnh một hơi rồi định đi làm việc tiếp thì từ phía xa, một hầu gái chạy lại nói.

"Anh Tư ơi. Tú bà gọi anh đi ra sông, thuyền chở gạo đến rồi."

Tấm nhíu mày.

"Cái gì. Đừng bảo với tôi là phải đi bê gạo về đây đấy. Bọn người kia bán mà không bê tới tận nơi hay sao.?"

Nhìn vẻ mặt thất vọng của Tấm, hầu gái chỉ bịt miệng cười.

"Ai bảo anh làm đàn ông làm chi. Ngày trước đúng là họ đem đến tận nơi thật, nhưng nay có anh nên Tú Bà bảo là anh phải đi bốc vác để bà ấy trừ ra số tiền công đó với lái buôn. Anh mới đến không biết tính Tú Bà rồi, đừng nói một xu, ngay cả một cắc bà ta cũng tiếc."

"Được rồi tôi đi. Khổ quá mà."

Tấm hậm hực nắm chặt hai tay, mất nhìn thẳng lên lầu bốn nơi cánh cửa sổ đang mở, nơi mà có Tú Bà đang nhìn xuống chỗ cô. Tấm thừa biết là bà ta đang làm khó cô thì đúng hơn, nhưng cũng chẳng còn cách nào đành bất lực đi ra nơi có một thanh niên đang bê gạo vào kho. Rồi cô cùng anh ta đi ra bến thuyền.

Trong trời đổ bóng xế chiều, tuy cô hơi bực tức nhưng khi bước ra khỏi quỷ phường được hít khí trời cùng nhìn khung cảnh xung quanh làm cô rất thoải mái. Dù sao cô cũng đã ở đây được mười ngày rồi mà chưa có cơ hội đi tham quan, tâm trạng lúc đó của cô tự rất khó diễn đạt thành lời.

Người thanh niên sánh vai đi cùng cô, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ khi được ở một nơi toàn gái bán thân như vậy. Gã ta liên tục hỏi cô cảm giác ra sao, đã ngủ qua với Kỹ Nữ nào chưa, giá một đêm bao nhiêu. Những câu hỏi này làm cô cực kỳ chán ghét mà chỉ đáp qua loa cho xong chuyện.

Nhưng đi với tên này cũng có chút thu hoạch, có lẽ gã buôn bán ở đây nhiều nên đường đi rất thông thạo, nhà nào làm quan gì, nhà nào là thương nhân, nhà nào là gia tộc có tiếng gã đều biết.

Trên đường đi cô thỉnh thoảng lắm mới nhìn thấy vài người dân, sau khi thấy cô họ đều tỏ ra vô cùng kinh sợ cô, giống như nhìn thấy ma quỷ vậy, hoặc là có lẽ cô ăn mặc đồng phục của Quỷ Phường nên họ sợ. Gã bốc vác nhìn nét mặt cô cũng đoán ra ngay, hắn cười to nói.

"Hình như anh bạn mới đến đây làm nên không biết chứ làm người của Quỷ Phường oai bỏ mẹ ra ấy. Tuy trong kia là người hầu thân phận không bằng ai nhưng khi ra đường đừng nói là dân thường, chứ cho con cháu mấy nhà thương nhân hay gia tộc không lớn đều không dám đụng tới đâu."

Tấm kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nghe người ta nói như vậy.

"Quỷ Phường có tiếng vậy sao."

Người kia gật đầu.

"Chứ sao. Ở đây Quỷ Phường tuy là chốn lầu xanh nhưng có thể đứng ngang hàng với gia tộc lớn nhất nơi này là nhà họ Lê đấy… À, vừa mới nhắc tới nhà họ Lê xong, anh bạn nhìn xem ngôi nhà kia chính là nhà họ Lê đấy."

Xem Tiếp Chap 11 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn