Truyện ma Thế Thân Chap 1

 Truyện ma Thế Thân Chap 1

Tác Giả : Mạnh Tuấn

Chương 1 : Thế Thân


Nửa đêm canh ba trời mưa tầm tã, nước sông Hồng chảy qua huyện Lý An ngày càng dâng lớn, dòng nước đục ngầu dữ tợn không ngừng đánh vào con đê mới đắp khiến cho từng lớp đất ven sông không ngừng bóc ra trôi theo dòng nước đục. Trên đoạn đê ấy, hàng ngàn con người đều tập trung tại bờ đê, kẻ thì thuổng người thì cuốc, kẻ đội đất người vác tre vác cọc gia cố đê.

Ấy vậy mà trên trời thì vẫn mưa tầm tã trút xuống, dưới sông nước cứ cuồn cuộn đánh lên. Dòng nước lũ ngấm qua đất đánh vỡ mấy cái ổ mối ổ kiến làm nhiều đoạn đê bị vỡ, khiến cho hàng trăm căn nhà ở dưới thấp đã bắt đầu ngập trong biển nước. Tiếng kêu cứu, tiếng hét thất thanh, tiếng tù và tiếng trống hiệu dồn dập vang lên.

Chẳng mấy chốc đã có người chết đuối, xác nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Nhưng kì lạ thay, trong cái vùng bị ngập ấy lại xuất hiện đâu ra một đàn cá trê lớn hơn trăm con bơi thành đàn, con to nhất cũng phải to gấp đôi người trưởng thành, con nhỏ nhất cũng bằng đứa trẻ con ba tuổi. Hễ thấy người vùng vẫy trong nước là chúng nó tập trung lại, dùng cái miệng lớn như cái bát ngoạm lấy chân người xấu số rồi kéo dìm xuống nước.



Nhưng cảnh tượng sau đấy lại làm người ta hãi hùng hơn. Chỗ nào có người bị cá kéo xuống nước thì y như rằng nơi đó sẽ sủi lên từng bọt nước lớn màu đỏ tươi như máu, sau đấy tay chân nội tạng người cũng nổi lên sau, trôi nổi theo dòng nước cuốn.

Mấy người còn đứng trên đê chứng kiến cảnh này mà lòng lạnh toát, lần đầu tiên họ chứng kiến cái cảnh cá trê ăn thịt người sống như này. Bởi vậy nhìn mấy người vùng vẫy dưới nước cũng chẳng ai dám cứu, đê điều cũng không thèm giữ nữa mà thay nhau chạy lên chỗ cao hơn tránh lũ. Mà hướng bọn họ đi lại hướng tới nhà lão Phổ làm quan Chánh Tổng ở cái huyện này, là ngôi nhà khang trang nằm chỗ cao nhất trong vùng.
__

Trong căn phòng mập mờ ánh đèn dầu, lão Phổ sáng giờ trong lòng cứ nóng như lửa đốt, cứ bước từng bước đi lại. Vợ lão thì ngồi cạnh giường đôi mắt vô hồn nhìn qua cửa sổ trầm tư suy nghĩ.

Lão Phổ vừa đi vừa nhìn vợ, định nói gì đó rồi lại bất lực thở dài. Cả căn phòng tràn ngập một màu buồn tĩnh lặng đầy u ám. Đột nhiên, từ phía ngoài cửa, một tiếng gọi thất thanh phá tan sự yên tĩnh ngột ngạt vang lên.

"Bẩm Quan lớn… Đê vỡ… Nước tràn vào rồi."

Lão Phổ nhìn theo hướng gọi, đưa tay mở toang cánh cửa, nhìn màn trời mưa gió ầm ầm đang trút xuống, lão nhíu mày nhìn lấy anh lính cả người lấm đầy bùn đất đang quỳ rạp dưới sân.

"Gọi thêm người đắp lại đê nhanh."

Anh lính ngẩng đầu để cho nước mưa bắn vào mặt, giọng nói sợ hãi cất lên.

"Bẩm. Dân trong làng bỏ chạy đang kéo đến nhà quan tránh lũ đấy ạ. Đê không giữ được nữa rồi quan ơi."

Lão Phổ trợn mắt, lấy cái uy của quan ra mà quát.

"Mẹ cha chúng mày. Bọn mày không giữ đê để nước cuốn sạch thì tao làm sao ăn nói với quan Tri Huyện hả. Mau chạy ra đuổi chúng nó cút ra giữ đê."

Anh lính không dám nhìn mặt quan mà run rẩy.

"Bọn con có đuổi rồi nhưng họ sợ nên không dám ở lại. Mà trong nước lũ không biết từ đâu tự dưng lại xuất hiện một đoàn cá trê to như con trâu. Đám cá cứ thấy người dưới nước là kéo đến dìm chết ăn thịt. Nên ai cũng sợ chết không dám ở lại."

Giọng lão Phổ thay đổi đột ngột.

"Cá trê… cá trê.. Mày nói cá trê, bọn nó ăn thịt người đuối nước.?"

"Bẩm đúng…"

Thấy anh lính đinh ninh như vậy làm cho đôi chân lão Phổ đột nhiên run rẩy, lão lập tức đuổi anh lính kia đi còn một mình rệu rã trở lại căn phòng. Sắc mặt lão tím tái hẳn đi, sợ hãi ngồi bệt xuống ghế như người mất hồn, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Đến rồi… Đến rồi… Đến rồi…"

Vợ lão Phổ là bà Ánh nhìn sắc mặt chồng, lại thoáng thoáng nghe cuộc nói chuyện giữa ông ta và lính nên dường như cũng lờ mờ hiểu được sự tình.

"Làm sao đây… Làm sao đây ông. Không thể để con Thắm chết vậy được. Nó là con gái chúng ta đấy."

Lão Phổ nhíu mày không đáp, bà Ánh liền bước xuống giường, đi tới níu lấy tay lão mà giật mạnh, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau cất giọng.

"Ông tìm thấy nó chưa. Đem nó, đem nó đi chết thay cái Thắm."

Lão Phổ vẫn im lặng, tròng mắt hiện lên vẻ đắn đo. Thấy vậy, bà Ánh đay nghiến.

"Hay ông xem cái mạng đứa con rơi của ông quan trọng hơn mạng con gái tôi. Hay là ông còn lưu luyến cái con hầu chó chết kia phải không. Phải không hả…"

"Câm cái miệng bà lại đi. Chuyện này không phải do bà mà ra hay sao."

Lão Phổ không nhịn được nữa mà quát lên nhưng lão chỉ nhận được cái trợn trừng mắt từ vợ mình.

"Giờ này mà ông còn đổ lỗi cho tôi? Tôi làm… Đúng là do tôi làm nhưng không phải vì ông, vì cái nhà này hay sao hả. Tôi không nhiều lời với ông nữa, mau nói cho tôi biết đã tìm được đứa con hoang của ông hay chưa.."

"Cha..."

Đột nhiên, từ phía ngoài cánh cửa vang lên tiếng một người con gái, hai vợ chồng lão lập tức dừng cuộc cãi vã ra ngoài. Đó là một thiếu nữ khoảng chừng mười tám đôi mươi, xinh đẹp lạ thường mặt mày sắc sảo quyền quý kiêu sa.

Bà Ánh thấy con, lập tức buông chồng ra rồi khóc lóc.

"Trời ơi sao giờ này con còn chưa đi. Ở lại là cha mày giết mày đó."

Lão Phổ nhíu mày nhìn vợ.

"Bà nói gì với nó.? Bà bị điên rồi hả."

"Tôi sắp điên rồi đây. Nếu ông không đem đứa con hoang kia ra thì mẹ con tôi sẽ rời khỏi cái nhà này về gặp cha tôi. Đến lúc ấy ông đừng có trách tôi lắm mồm lắm miệng"

"Bà…"

Lão Phổ nghe vợ nói thì giật mình, bởi lão biết bà Ánh là người biết rõ bí mật này của mình hơn ai hết. Nếu chuyện này bị lộ ra thì đừng nói chức quan Chánh Tổng, ngay cả cái mạng của lão cũng khó giữ. Hơn nữa, cha của bà Ánh lại là quan Tri Phủ, nghe đâu sắp lo lót cho lão cái chức Tri Huyện. Nếu bây giờ mọi chuyện lộ ra thì coi như hết. Lão trầm mặc cân nhắc được hơn một lúc, lão đành thở dài lên tiếng với vợ.

"Bà đi theo tôi."

Sau lão lại quay sang nói với con gái.

"Còn mày gọi hai con hầu Đào, Mận dậy. Bảo chúng nó khiêng cái quan tài tao mua mấy năm trước đem ra phía nhà kho."

"Dạ. Cha tìm được nó rồi sao."

Lão phổ gật đầu không đáp, cô ta liền hiểu ra lập tức vui vẻ quay lưng rời đi. Lão Phổ nhìn con gái của mình, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn, cuối lão cùng nhìn màn trời tối đen giữa cơn mưa lạnh giá, thấy thời gian cũng sắp hết đành dẫn vợ rời khỏi phòng đi tới nhà kho.

Nửa đêm canh ba, Lão Phổ lập cập dẫn vợ men theo hành lang dưới mái hiên, dẫn ra dãy nhà phía sau rồi dừng lại nơi căn nhà kho dột nát.

Trong căn nhà, ánh sáng mập mờ theo kẽ hở chiếu hắt ra. Lão Phổ còn đang chần chừ thì Bà Ánh đã chẳng nói chẳng rằng mà đưa chân đạp cánh cửa một cái. Tiếng động lập tức đánh thức người bên trong, một người đàn ông đang nằm dưới đất bỗng nhiên bật dậy, trông thấy hai người thì lập tức khom lưng cúi đầu liếc sang bên cạnh, nơi có một cô gái ăn mặc rách rưới, đầu tóc rối bời như ăn xin đang bị trói tay vào cột nhà, đôi mắt bị bịt lại, miệng thì có một miếng vải to tướng nhét vào trong.

"Ư… Cứ… Cứ…"

Thấy tiếng động lạ, cô gái ứ lên vài tiếng như đang muốn cầu cứu thì lập tức bị tên kia đá cho một cái vào bụng. Sau đấy hắn mỉm cười nói.

"Bẩm ông bẩm bà. Người con đem về đây rồi."

Lão Phổ vừa trông thấy hành động của gã thì lập tức nhíu mày, nhưng nét mặt ấy đã bị bà Ánh trông thấy. Bà ta mỉm cười, ném cho tên kia một xâu tiền đồng, rồi bảo hắn cút. Lúc này trong căn phòng kia chỉ còn lại mỗi hai vợ chồng và cô gái lạ mặt kia.

Bà Ánh lúc này bước lên, một tay cầm đèn dầu, một tay vén mái tóc bên vai của cô sang một bên để lộ ra cái cổ dưới lớp tóc. Trên cổ cô gái ấy, có một vết sẹo lồi rất lớn, giống như là một vết cắn của một con thú đã lành.

Bà ta gật đầu hài lòng, nhổ một bãi nước bọt lên mặt cô ấy, miệng độc ác nói.

"Mày đúng là mệnh lớn. Tao cứ tưởng là sau cái cắn đó của con chó ấy mày đã chết rồi. Không ngờ mày vẫn sống, nhưng không sao, hôm nay mày đừng mong tránh khỏi cái chết. Có trách thì cũng trách con mẹ mày không biết thân biết phận đẻ ra cái thứ súc sinh như mày."

"Bà thôi đi…"

Lã Phổ bước theo sau vợ kéo bà ta ra khỏi cô gái. Bởi cô gái này cũng chính là con gái lão, đứa con hoang mà lão có với kẻ dưới. Nhưng đứa con ấy bất hạnh, vừa lọt lòng thì mẹ nó đã treo cổ chết, còn nó mới sinh được hai tháng thì bị bà Ánh nhân lúc lão Phổ không ở nhà thả chó ra cắn suýt chết. Cũng may là lão Phổ về kịp, lại ơn trời nên tạm thời cứu được mạng đứa trẻ. Nhưng lão biết chuyện không phải ngẫu nhiên, lão biết đó là do vợ mình làm nhưng cũng không dám nói. Chỉ đành đem cho đứa trẻ đi một cách bí mật.

Mới đó mà đã hai mươi năm…

Lão hồi niệm quá khứ một chút, đôi tay run rẩy lấy miếng vải bịt miệng xuống rồi hỏi.

"Cô là Tấm."

"Các… các người… các người…là ai. Thả tôi ra… tôi không quen… các người."

Cô gái vừa thở vừa nói trong sợ hãi, lão Phổ thở dài sau đấy bịt miếng vải vào miệng cô gái kia. Bà Ánh đay nghiến nhìn chồng, sau cùng mở miệng chế giễu.

"Tình cảm quá ha. Này, mày có biết người vừa nói chuyện với mày là ai không. Ông ta là cha mày đấy, hôm nay chính đích thân ông ta sẽ giết mày. Haha. Thật đáng thương làm sao."

"Bà…"

"Cạch."

"Ông… Bà…"

Đúng lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng gọi, hai ông bà nhìn ra. Đó là Đào và Mận, hai người hầu nhà lão Phổ đã khiêng quan tài tới nơi. Có vẻ họ cũng nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, khuôn mặt cũng tỏ ra sợ hãi nhưng không dám cất tiếng.

Bà Ánh chẳng kiêng nể gì, liền với lấy khúc củi gần đó mạnh tay đánh thẳng vào đầu Tấm khiến cô đau đớn ngất đi.

"Bọn mày đem nó bỏ vào quan tài rồi đi theo tao. Đứa nào hé răng nửa lời thì coi chừng cái mạng chúng mày."

Bà ta ra lệnh làm cho Mận và Đào run bần bật không dám nói gì chỉ gật đầu lia lịa. Sau đấy hai cô gái kia bước vào trong nhà kho cởi trói rồi đem Tấm để vào trong quan tài.

_________

Thôn Lý An bây giờ chìm trong biển nước, hầu như bờ đê trải dài đã sắp không còn trụ vững được nữa. Dân làng ồ ạt dồn đến nhà lão Phổ tránh lũ chẳng mấy chốc đã chật kín cả sân vườn. Nhưng họ không biết được là lão bây giờ đã đi cửa phụ, cùng vợ và hai người hầu khiêng cái quan tài kia đi ra vùng nước đã ngập.

Lão Phổ ngẩng đầu đón lấy cơn mưa tầm tã rơi giữa mặt mình, rồi lẩm bẩm.

"Đến và đem nó đi."

Như có gì nghe thấy tiếng của lão, trong vùng ngập nước trước mặt, từng bọt sóng to như cái bát tô nổi nên khỏi mặt nước trông chẳng khác gì đang sôi ùng ục. Tiếp theo sau, hàng trăm cái đầu cá trê khổng lồ nổi lên khỏi mặt nước màu đỏ máu nhìn thẳng vào bốn kẻ đang đứng trên bờ. Không ít con miệng còn đang ngoạm một cánh tay, chân người chết, cảnh tượng vô cùng hãi hùng.

Mận và Đào lần đầu trông thấy đàn cá khổng lồ như vậy thì lập tức hoảng sợ vội vã buông lấy quan tài vội vã chạy về. Nhưng lão Phổ và vợ lại không cản họ mà lại nhìn đàn cá với vẻ lo âu, rốt cuộc lão cũng lên tiếng.

"Nếu biết có ngày hôm nay, ngày xưa tôi đã không dại dột như vậy."

Vợ lão thì mặt vẫn độc ác, chẳng bận tâm tới lời nói của chồng mà dùng sức đẩy quan tài kia xuống nước.

"Xin lỗi. Thứ lỗi cho cha."

Lão Phổ nắm chặt tay, bất lực nhìn theo, chỉ thấy quan tài vừa được đẩy xuống, bầy cá trê đen thui đã vây lại trực tiếp dìm xuống nước mất tăm.

Khi cái quan tài kia chìm nghỉm thì trời cũng ngừng mưa, nước trong thôn rút nhanh một cách đột ngột. Dân làng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn trời quỳ rụp mà vái lạy.

Liệu mọi chuyện đến đây là kết thúc, gia đình lão Phổ sẽ được sống yên ổn về sau. Cả nhà lão Phổ đều mong là như vậy, nhưng chẳng hiểu sao lão chẳng hề yên tâm chút nào khiến lòng lão đầy dự cảm bất an.
_______

Hai năm sau.

Tại phủ Hoài Đức, bên bờ sông Hồng, cách tỉnh Hà Nội không xa. (Thời Nguyễn vua Minh Mạng đổi Thăng Long thành Tỉnh Hà Nội.)

"Cô gái..? Cô đang sợ hay sao.?"

Tại phiên chợ sầm uất hàng ngày, nơi cái ngõ hẻm đầy mùi ẩm mốc hôi thối, một người phụ nữ trung niên cao gầy, khuôn mặt gầy gò tiều tụy, hố mắt trũng sâu xuống. Nhưng da dẻ của bà ấy lại rất trắng, không giống như một người bình thường, bà ấy hồi trẻ chắc là rất xinh đẹp. Bà ấy ăn mặc sang trọng, tay trái xách giỏ đồ đầy vàng mã còn tay phải cầm một xâu tiền đồng.

Bà ấy lại đang nói chuyện với một cô gái ăn xin tuổi khoảng 22 23, tóc tai bù xù quần áo rách rưới hôi hám. Mà câu hỏi kia cũng là do bà hỏi cô gái ăn xin ấy, nhưng cô gái lại không muốn trả lời, chỉ cúi đầu rồi chìa cái bát mẻ lên xin tiền.

Người phụ nữ trung niên không vì thế mà tức giận, bà ấy mỉm cười đặt ngay xâu tiền đồng vào trong cái bát mẻ rồi chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống trước mặt cô gái. Bàn tay gầy gò đưa ra chạm lấy cằm cô gái ăn xin nâng nhẹ lên, khuôn mặt lập tức thay đổi, bà chậc lưỡi một cái.

"Nếu tẩy đi lớp bụi đất này thì trông cô cũng khá xinh đẹp đấy nhưng cơ thể hơi lạnh, da lại hơi nhạt. Cũng không trách được, cũng coi như cô cũng đã chết một lần rồi. Bây giờ cũng không hẳn là người còn sống nữa."

Nghe đến đây, trái tim cô gái ăn xin bỗng đập nhanh, lập tức hất tay bà ta ra khỏi cằm mình, đứng dậy định rời đi.

"Kẻ đó hình như vẫn đang tìm cô."

Đột nhiên, bà ta cất giọng khiến cho cô gái đang định bỏ đi ngay lập tức dừng lại. Đôi môi nhợt nhạt khẽ mở, giọng nói đầy vô cảm truyền tới.

"Bà là ai.? Bà muốn gì ở một kẻ ăn xin như tôi.?"

Bà ta cười mỉm đáp.

"Chúng ta trao đổi nhé. Chỉ cần cô làm việc cho tôi hai năm thì tôi sẽ giúp cô vĩnh viễn thoát khỏi hắn."

Cô gái cười mỉm.

"Hai năm… Hai năm. Hai năm trôi qua, tôi cho rằng tôi có thể quên, có thể sống một cuộc sống của người bình thường, nhưng tôi lại không thể tưởng được sự tình phát sinh đêm đó sẽ trở thành một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Một người như bà làm sao có thể giúp tôi."

Người phụ nữ liếc mắt nhìn ra sau lưng cô rồi nói.

"Cô không dám đánh cược một lần hay sao. Hay cô muốn sống trong nỗi sợ này đến hết đời."

Cô gái nhìn vào người phụ nữ trước mắt, chần chừ một lúc, nhưng vẫn quyết định cúi đầu quay lưng bỏ đi. Nhìn dáng người mảnh khảnh đó, người phụ nữ chỉ biết lắc đầu.

"Mẹ cô ở dưới hoàng tuyền biết được con gái mình yếu đuối như vậy chắc hẳn sẽ đau lòng lắm. Đáng tiếc."

"Bà nói vậy là có ý gì.?"

Cô gái đột ngột dừng lại, giọng nói có chút băng giá. Người phụ nữ kia đáp.

"Cô không muốn biết cha mẹ mình là ai hay sao. Cũng phải, mới sinh cô không lâu thì mẹ cô đã mất, cũng chả trách cô không có chút tình cảm nào."

Nghe đến đây lòng cô gái bỗng nhiên nặng trĩu, cô chầm chậm ngẩng đầu lên quay lại nhìn người kia. Hai bàn tay cô nắm chặt, khuôn mặt đầy vẻ suy tư, cũng không ai biết cô đang nghĩ gì.

"Bà muốn tôi làm việc gì cho bà.?"

Người phụ nữ mở miệng cười như hoa, quả nhiên chỉ từng ấy câu nói đã khiến cô gái kia thay đổi quyết định. Bà ta cười cười, dáng vẻ không có gì ngạc nhiên.

"Bảo cô vào lầu xanh làm việc cô có đi không."

Chú Thích. Lấy bối cảnh thời nhà Nguyễn Vua Minh Mạng.

Chức quan từ bé đến lớn cấp tỉnh trở xuống..

Lý Trưởng-Chánh Tổng-Tri Huyện-Tri Phủ-Tổng Đốc.)

Xem Tiếp Chap 2 : Tại Đây

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn