Truyện ma Việt Nam ngắn "căn phòng tăm tối"

 Căn Phòng Tăm Tối

———————————————-
Những dấu hiệu đầu tiên.

Một ngày giữa năm 2011, tôi cũng không nhớ rõ chính xác là ngày mấy tháng mấy. Đây là 1 đoạn ký ức mà tôi cần phải quên đi.

Tôi, một thằng sinh viên vừa ra trường, may mắn được thầy chấm tốt nghiệp mời về công ty mình làm. Công ty thì ở quận 4, trong khi lúc đó tôi đang ở quận Tân Bình. Mỗi ngày đi làm và đi về hơn 30km bụi bặm, mưa gió, kẹt xe, mệt mỏi. Đồng lương ít ỏi của 1 thằng junior (2.900.000đ) mà phải chi 500.000đ mỗi tháng cho tiền xăng xe thì quả thật kham không nổi. Đắn đo mãi rồi tôi quyết định chuyển nhà, vâng, từ chỗ ở với bạn bây giờ tôi ra ở 1 mình. Điều kiện tiên quyết để tìm nhà là phải gần công ty, quận 4 hoặc quận 1.


Tìm mãi chả có căn nào quận 4, may sao trên internet xuất hiện tin rao: “Phòng 25 mét vuông, không chung chủ, giờ tự do, trung tâm quận 1, 1triệu/ tháng, điện 3.000đ/kw, nước 50.000đ/tháng, liên hệ số…”. Mừng như bắt được vàng, tôi gọi ngay và tìm đến chỗ chủ nhà.
Chủ nhà này thực ra là 1 công ty môi giới nhà trọ, trong 1 con hẻm trên đường Nguyễn Trãi quận 1. Tiếp tôi là 1 người đàn bà chắc đã ngoài 40. Qua cách nói chuyện và son phấn của bà ta thì tôi đoán đây là 1 con người khá gian xảo, sõi đời (may mắn cho tôi là lăn lộn cũng nhiều nhưng lần này tôi không lường hết được). Bà ta ngoắc tay kêu 1 thằng đệ dẫn tôi đến xem phòng bên đường Bến Chương Dương (đoạn gần ngã ba với Nguyễn Cảnh Chân), nhà mặt tiền đường lớn, quá ngon! Nếu tôi đến xem mà ưng ý thì quay lại ký hợp đồng.

Căn nhà này mặc dù là mặt tiền đường lớn nhưng nó không như tôi tưởng tượng. Bề ngang nhà chưa được 4m, có lẽ hơn 3m một chút. Cửa kéo bằng sắt đã hoen gỉ, kéo rất nặng. Sau cửa sắt là 1 dãy các phòng trọ nhỏ xíu được ngăn với nhau bằng những tấm ván ép mỏng dính, chừa lại lối đi khoảng nửa mét dọc theo hành lang sâu hút đèn leo lét. Đi hết hành lang là khu vực để xe máy, ở đây có cầu thang dẫn lên tầng trên và hai cái “nhà tắm – WC” dùng chung cho cả căn nhà này. “Cũng hơi oải nhỉ, mỗi lần tắm phải xách đồ xuống đây và mỗi lần lau nhà phải xách xô nước lên… lầu 2.

Mà thôi kệ, vạn sự khởi đầu nan, với cái giá 1 triệu không thể đòi hỏi hơn được. Ở riết rồi cũng quen. Khi nào đi làm có tiền đổi chỗ khác tốt hơn”. Nghĩ thế, tôi tặc lưỡi cho qua rồi theo bước thằng em đi lên lầu. Đến khi thấy số phòng được sơn lên từng cánh cửa thì tôi đã có kết luận: “Nơi này giống như 1 cái chung cư mini tự quản, không có bảo vệ, cũng không có chủ nhà. Mỗi căn hộ là 1 phòng và mạnh ai nấy sống.” Thế đấy, khởi nghiệp của tôi là như thế đấy!

Trên đường đi lên lầu 2 tất nhiên phải đi ngang qua lầu 1. Có 1 phòng nằm giữa hành lang lầu 1 và cầu thang, đi lên xuống ắt phải ngang qua đây. Nó có 1 cửa sổ nhìn ra cầu thang, nhưng đã đóng, bên trong tối om, khóa ngoài, tạm gọi là phòng X. Căn phòng này nằm ngay bên dưới sàn phòng tôi. Tôi thoáng nghĩ là chắc chưa ai thuê mướn đâu. Đi lên 1 tầng nữa là phòng của tôi, phòng số 9, được sơn trên cửa. Thằng em nhanh nhảu tháo cọng dây thép to rồi xô cửa gỗ ra đánh “kẹt…”.

Tôi thấy lạ mới hỏi:

– Ủa sao phòng dưới có ổ khóa ngoài mà phòng này chỉ cột dây thép?

– À, tại cái móc khóa vào cánh cửa nó bị lỏng rồi anh. Có bóp khóa cũng vậy à. Với phòng này trống ai vào làm gì mà phải khóa!

– Mai em nói ai lên gắn lại cái móc ổ khóa mới cho anh nha!

Nó ừ ừ dạ dạ gì đó rồi với tay bật công tắc đèn nằm ngay sát cửa ra vào, nhưng nó không vào. Lúc đó mới 4 rưỡi chiều nhưng vì nhà này này đấu lưng với 1 nhà cao hơn nên ánh nắng mặt trời không chiếu vào được, phòng hơi tối, phải bật đèn. Tôi bắt đầu quan sát căn phòng mà mình sẽ dự định ở lâu dài.

Dưới sàn lát gạch bông thời Từ Hy Thái Hậu, mà bụi phủ 1 lớp dày đến nỗi in mỗi dấu dép tôi bước lên. Có lẽ đã khá lâu không có người ở. Trên tường còn đúng 1 tấm lịch dán vẽ ngệch ngoạc gì đó, của năm 2010. Phòng có 2 cửa sổ loại lớn, bề ngang 1m5, có lưới sắt bên ngoài, không có cánh cửa. Hai cửa sổ vĩ đại này làm cho căn phòng trở nên thoáng và rất dễ chịu.

Ngoài ra thì phòng trống trơn, hay gần như thế, vì lúc đó sự phấn khích vì tìm được chỗ tốt làm cho tôi quên kiểm tra thật cẩn thận. 25 mét vuông cho 1 không gian rộng và thoáng, mình cũng thích ở 1 mình vì tiện thức khuya làm bài, nghiên cứu thêm bổ sung kiến thức chuyên môn mà không sợ làm phiền bạn cùng phòng như trước đây. Hai cái cửa sổ 1 lần nữa làm mình quyết tâm hơn. Quay ra nhìn thằng em đang đứng tựa cửa, tay gác lên 1 phần bức tường (các bạn hãy ghi nhớ chi tiết này), mắt nó đảo nhìn mông lung. Tôi mới mở lời:

– Duyệt. Anh thấy thích phòng này rồi đó. Cửa sổ thoáng mát. Hơi dơ chút nhưng dọn lại chắc ổn. Có điều nó nằm trên này dọn đồ lên xuống leo cầu thang mệt quá, phòng ở ngay dưới chắc cũng giống phòng này hả em?

– Em cũng không biết nữa.

– Dẫn anh xuống phòng dưới xem thử được không? (Mình nhìn chùm chìa khóa nó đang cầm trong tay)

– Dạ được.

Phòng X là một căn phòng tưởng vậy mà không phải vậy. Nó có 1 cửa sổ mở ra cầu thang, còn phòng tôi thì không. Phòng tôi có 2 cửa số mở ra ngoài, còn phòng X thì không còn cửa nào nữa cả. Nó CHỈ CÓ 1 CỬA SỐ DUY NHẤT. Và phòng này thằng em cũng đứng ngoài. Bước vào phòng này cảm giác đầu tiên là rất ngộp, thứ hai là mùi ẩm mốc mà phòng tôi không có. Xem nào, có cả rêu đen đóng trên tường và sàn.

Nước ở đâu ra nhỉ? Nếu ở phòng này chắc tôi không chịu được mất, nó quá bí, phải mở cửa sổ, nhưng như thế thì mất sự riêng tư và mất an ninh quá vì nằm ngay lối lên xuống cầu thang, dễ bị dòm ngó. Thế là tôi loại nó ngay và luôn. Nhưng sau này tôi đã sai lầm khi suy nghĩ kiểu như thế vì ở phòng tôi không có cửa sổ mở ra cầu thang, nếu tôi có la hét trong phòng chắc chả ai nghe thấy, mà ở đây mạnh ai nấy sống, có mấy ai thèm quan tâm mà đến cứu mình không?? Nghĩ thế tôi quay ra nói ngắn gọn:

– Phòng này bí quá, anh không ở được. Vậy anh chọn phòng trên.

– Dạ.

Thằng em khóa cửa lại và dẫn tôi quay lại trung tâm môi giới nhà đất để làm hợp đồng. Đặt cọc 1 tháng tiền nhà và trả trước 1 tháng, vâng, như mọi khi, chỗ nào cũng vậy. Hợp đồng có ghi rõ, tôi thuê 1 năm, nếu đi trước thời hạn thì sẽ mất tiền cọc. Và hai bên ký vào, mỗi bên giữ 1 bản. Tôi không biết rằng mình đã ký vào 1 bản hợp đồng sống chết như thế.

Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ ở công ty để tập trung dọn nhà, có an cư rồi mới lạc nghiệp được. Trời không chiều lòng người, cả buổi sáng hôm đó trời mưa mãi đến trưa mới tạnh. Thế là tôi quyết định để chiều dọn. 4h chiều tôi chạy vòng vòng mãi mới tìm được 1 xe ba gác máy. Mất toi 200.000đ, luôn cả công anh ba gác khuân phụ đồ đạc lên lầu 2.

Trước khi dọn tôi có gọi cho chủ nhà nên vừa ổn định đồ đạc xong thì ông chủ nhà đến (chắc là chồng bà kia) thay cái móc ổ khóa cửa và đưa tôi 1 chìa khóa cửa sắt chính dưới trệt, không quên dặn là dù giờ tự do nhưng tối hạn chế về khuya nhiều, ảnh hưởng mấy phòng tầng trệt. Tất nhiên rồi, vì tôi thời gian này đang tu, cũng chả đi chơi đâu, về là lao đầu vào công việc.

Lúc này là 5h chiều và tôi nhận được cuộc gọi của 1 thằng bạn thân, tình cờ gọi thôi, và tôi nói là đã chuyển nhà nên hắn ngỏ ý muốn qua xem chỗ ở mới của tôi ngay tối nay. Thế là không có thời gian nghỉ, tôi bắt tay vào dọn dẹp vệ sinh phòng để lát còn đón khách. Trở về phòng, tôi dành ra vài phút ngắm nghía chiến lợi phẩm của mình lần nữa. Hai cửa sổ có lưới sắt bên ngoài, có vẻ chắc chắn, không có cánh cửa, có nghĩa là không thể đóng cửa được. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ là 1 cái khe vực sâu hút, tối đen bên dưới vì khoảng cách giữa lưng nhà này và lưng nhà sau chỉ khoảng 30 đến 40cm, quá ít cho 1 cuộc tình.

Các phòng dưới phòng tôi đều không có cửa sổ mở ra hướng này, thật kỳ lạ. Tôi soạn thau và giẻ lau ra trước và bắt đầu quét nhà. Bụi, cả ký lô bụi chứ không ít. Và sau đó tôi quyết định vừa đi lấy thau nước, vừa thăm thú 1 vòng khu “chung cư” này xem chỗ nào phơi đồ, các tầng trên có gì hay ho không. Tại sao các phòng ở sát cầu thang đều có cửa sổ mở ra cầu thang nhưng phòng tôi thì lại không, chả lẽ nó đã bị bít? Nhưng bít để làm gì? Quá vớ vẩn nên tôi sẽ trả lời câu hỏi đó sau. Thẳng hướng nhìn vào cửa phòng tôi là hành lang lầu 2, xuyên suốt dọc các phòng trọ còn lại luôn.

Ngoài phòng tôi thì dọc hành lang còn 3 phòng nữa nhưng đều đóng cửa nên không biết có người hay không, chắc họ còn đi làm chưa về. Đi hết hành lang tối om không đèn là 1 cửa sắt mở ra ban công, cũng là hướng nhìn ra đường Bến Chương Dương lộng gió. Chỗ này là chỗ mình sẽ phơi đồ vì có sẵn các dàn phơi đồ inox rồi. OK, tôi quay lại đi xuống dưới. Bây giờ tôi mới có thời gian đánh giá sâu hơn về nơi này.

Nó khá là cũ kỹ, theo tôi thì ít nhất cũng phải từ thời kháng chiến chống Mỹ đến giờ (căn cứ vào màu sơn tường và loại gạch bông lót sàn giống nhà cũ tôi ở lúc nhỏ xíu). Một căn nhà như thế phải trải qua biết bao thăng trầm rồi và những gì nó chất chứa trong bề dày lịch sử thật khó mà hình dung nổi. Cả căn nhà lúc nào cũng tối nhờ nhờ, ẩm thấp, âm u và có mùi mốc. Sàn hành lang chắc chẳng ai thèm quét vì cha chung không ai khóc nên rác linh tinh nhiều, chắc mình ở đây phải làm mạnh thường quân thôi, vì cả mình nữa. Nhìn xuống thấy phòng X sáng đèn!
Quát đờ phốt phát?? Ngày hôm qua còn chưa có ai thuê cơ mà, sao nhanh vậy? Với cái phòng bí rị đó thì ai mà sống cho nổi? Nghĩ thế tôi đi nhanh xuống cầu thang và kiểm tra thử. Cửa phòng vẫn khóa ngoài như ngày hôm qua mà! Chắc là chủ phòng khóa tạm để đi đâu đó chăng? Máu tò mò nổi lên, tôi nhìn trộm qua các khe cửa (loại cánh cửa sổ bằng gỗ có khe như mang cá, ngày xưa gọi là cửa kiểu Đông Dương).

Nhìn vào trong chỉ thấy quạt trần quay, vâng, phòng này có quạt trần, ngoài tiếng phạch phạch nhè nhẹ ra thì không có âm thanh gì khác. Chắc hẳn chủ phòng ra ngoài không tắt điện rồi. Nghĩ thế nên tôi tiếp tục đi xuống và hứng đầy thau nước khệ nệ bê lên. Nhưng khi lên cầu thang thì phòng X đã tắt đèn tối thui từ bao giờ! Cũng không nghe tiếng quạt nữa. Căn phòng vẫn như hôm qua, không có người ở.

Mẹ kiếp, mình đứng dưới nhà tắm chờ nước nãy giờ, nếu có ai đó lên xuống cầu thang thì phải thấy chứ đằng này có ai đâu? Nghĩ thế chạy vội 1 mạch về phòng mình luôn. Và tôi bắt đầu lau nhà, những sự thật kinh khủng dần dần hé lộ trong quá trình lau nhà. Tôi bắt đầu lau từ góc trong cùng của căn phòng lau ra phía cái thau nước đặt ngoài cửa.

Lúc đầu tôi cũng không để ý bức tường , song có 1 vết bẩn quá cứng đầu nên tôi đã nán lại góc này khá lâu và bắt đầu chú ý những dòng chữ bằng viết bi đen viết trên tường trong góc phòng. Tôi không nhớ chính xác những gì trên đó được vì đã lâu rồi, nhưng có thể tóm lược nội dung thế này:

Có 1 trái tim bao lấy tên 2 người, 1 nam, 1 nữ. Tôi đoán là 2 người này từng thuê trọ ở đây. Xuống dưới 1 chút là những dòng nhật ký theo ngày tháng, có vẻ họ đã rất hạnh phúc, có cả thời điểm 2 người ngủ với nhau lần đầu nữa. Sau đó là những chuyện buồn, anh kia đi mấy ngày liền không về. Rồi nội dung làm tôi đoán ra là anh kia có người mới nên bỏ của chạy lấy người. Cô này đau khổ, oán hận, trách móc đủ kiểu.

Và cái dòng cuối cùng làm tôi thốn tận óc:

“Ngày … tháng… năm…. Vĩnh biệt anh!”.

Chết mịa? Chả lẽ phòng này từng có người tự tử? Tôi bật dậy quyết định làm cho ra ngô ra khoai chuyện này, nếu không thì khó mà ở yên được. Tôi lần theo từng centimet tường, hi vọng còn thêm manh mối nào khác để tìm hiểu không. Thì ở góc tường đối diện, chỗ tôi định kê cái tủ đồ của mình, là 1 đám những dòng chữ khác. Đại loại là: “Phòng này có ma!!! Chúng tôi gồm 3 người đã từng ở phòng này. Hiện nay 2 người bạn của tôi đã bị tâm thần đang điều trị tại phòng số… ở Biên Hòa.

Hai cửa sổ kia tối nào cũng có hai cái đầu hiện lên rất đáng sợ. Tôi thành thật khuyên bạn không nên thuê trọ ở đây. Mọi chi tiết cứ liên hệ số điện thoại…. gặp …. tôi sẽ xác nhận và dẫn bạn đi gặp 2 người bạn của tôi”. Khoan, đọc đến đây tôi vẫn có gì đó chưa tin. Có thể bọn này xích mích gì đó với chủ nhà rồi ghi lên đây để không có ai thuê nữa, trò này tôi quá hiểu. Thế là tôi đứng lên phủi tay, tiếp tục lau nhà, không thèm check số điện thoại kia luôn, rách việc!

Bỗng nhiên tôi thấy lạnh sống lưng, cái cảm giác ớn lạnh và da gà nổi lên đều đều này, cái cảm giác cứ như có ai đó nhìn mình từ sau lưng này. Đích thị là có “dớp” rồi. Tôi thôi không lau nhà nữa. Tôi cảm thấy căn phòng bây giờ như hiện nguyên hình của nó, tách biệt hoàn toàn với thế giới loài người bên ngoài kia, hoàn toàn tĩnh lặng, và lạnh lẽo, cô độc. Có 1 mình trong hoàn cảnh đó mới thấu hiểu cảm giác cô độc khủng khiếp cỡ nào. Tôi muốn hét lên nhưng chắc gì ai đã nghe, họ còn chưa đi làm về.

Thế là tôi bước nhanh ra phía cửa, tìm 1 chút không khí hay sự sống. Vừa mở cửa ra đứng bên ngoài phòng đã nghe tiếng xe chạy ồn ã, tiếng còi xe bên đường Bến Chương Dương rồi. Tôi, bị bỏ mặc ở đây, và phải sống một mình đến 1 năm với 2 con ma? Đùa nhau à? Tôi cười… cười chua chát cho cái số phận quá nỗi mạt rệp!

Đã nghèo còn mắc cái eo. Bây giờ chồng tiền cọc cho người ta rồi, đi qua chỗ mới lại tiền cọc nữa, lấy tiền đâu mà sống đến cuối tháng bây giờ? Bỏ 2 triệu kia mà đi ư? Không! Phải làm cho ra nhẽ! Mình không làm gì sai, mình không sợ, ai có lỗi thì người ấy chịu thôi chứ!

Đang rối bời đầu óc thì có vài người lác đác đi làm về. Họ là hàng xóm của tôi, nhưng thân ai nấy lo. Họ đi lên cầu thang, lướt ngang qua tôi, và ai cũng nhìn chòng chọc vào phòng tôi, nhìn khá lâu, rồi nhìn tôi, vẻ ái ngại. Tôi cười trừ xã giao nhưng họ lại không cười lại. Cứ thế đi lên, có người còn khẽ lắc đầu.

Linh tính mách bảo tôi biết có chuyện chẳng lành. Một đám choai choai đi lên cầu thang, cũng dừng lại nhìn vào phòng tôi, rồi chúng đi lên và xì xầm với nhau điều gì đó. Chúng ở đây trước tôi chắc hẳn phải biết điều gì đó, sự thật những gì đã xảy ra với căn phòng này. Mấy ngày nữa rảnh rỗi nhất định tôi sẽ lên hỏi, tôi đã định như thế. Nhưng đời không như là mơ!
Tôi quay vào phòng. Đúng cái vị trí đứng của thằng em hôm qua. Nó đã đứng đấy rất lâu, và tay không thay đổi vị trí, như muốn che giấu cái gì. Tại sao nó không vào phòng? Tôi liền ghé mắt vào cái chỗ tường sát cửa mà nó đã tỳ tay vào đấy. Đúng như tôi đoán, ở đó có mấy dòng chữ nữa, nhưng đã bị ai đó dùng cái gì đó cạo đi rồi, và nét chữ cũng khác mấy chỗ tôi đọc ở trong phòng. Đại khái như này:

PHÒNG NÀY CÓ —– (chỗ này bị cạo đi rồi, nhưng tôi đoán đó là chữ MA)

Đừng thuê trọ ở phòng này. Nếu không bạn sẽ hối hận. Nếu chưa tin hãy gọi cho mình số …. (tên S.). Hãy đi đi trước khi quá muộn! Mình đã cảnh báo rồi đó!

Lần này thì tôi móc điện thoại ra và gọi ngay cho số đó. Bắt máy, tôi hỏi ngay:

– Alo, có phải đây là số của anh S. không ạ?

– Đúng rồi cháu. Cháu là bạn của S hả?

– Dạ, bác cho cháu gặp anh S được không ạ?

– Bác là bố của S đây. S bị tai nạn và vừa mất hồi tháng trước rồi cháu à. Cháu không biết hả?

– Trời, thật hả bác? Cháu đâu có biết. Đâu có ai báo cho cháu đâu. Cháu xin lỗi ạ. Chia buồn cùng gia đình ạ. Có gì ngày mai cháu ghé thắp cho anh nén nhang. Bác cho cháu địa chỉ được không ạ?

Thế là mình có địa chỉ. Nhưng lúc đó tôi cũng không quan tâm lắm đến chuyện đi phúng điếu nữa. Bây giờ lo chuyện của mình quan trọng hơn. Tôi soi thêm trên tường vài chỗ nữa xem có manh mối gì nữa không, nhưng còn lại chỉ là ba cái ghi chép vớ vẩn, rồi từ vựng tiếng Anh, hết. Bất giác tôi lùi xa 2 cái cửa sổ, lúc này đã nhá nhem tối, lùi hẳn về phía cửa phòng vì tôi nghĩ ở đó an toàn hơn, có gì chạy ra ngoài luôn.

Đúng lúc đó điện thoại reo, giật bắn cả mình. Thằng bạn thân đã đến! Có thêm người tiếp viện rồi, mình được cứu rồi. Các bạn không biết lúc đó tôi cần 1 người bạn đến mức nào đâu. Hay là mình kêu nó vào, kể nó nghe rồi qua nhà nó ngủ nhờ? Chứ gọi cho đứa khác khéo nó lại kêu mình đùa dai, rồi cúp máy cái rụp chứ được gì đâu (tính tôi hay cà bỡn). Nghĩ thế nên tôi khóa cửa rồi chạy như bay xuống dưới trệt đón nó. Nhưng cuộc đời không như là mơ! Hắn đến cùng với 1 bạn gái!

Trời hỡi có ai ngờ hắn lại muốn giới thiệu bạn gái vào ngay cái lúc này. Có 1 người nữa nhưng lại là con gái, làm sao tôi nỡ kéo thêm 1 cô gái vào chuyện như thế này chứ! Ước lượng được mức độ nguy hiểm và có vẻ 90% là có thật nên tôi quyết định giấu luôn, xem như không có gì xảy ra và tiếp bạn như bình thường. Chuyện đó ngày mai, tôi sẽ kể sau và nhờ vả hắn sau.

Ngồi chơi và ăn bánh tám chuyện đâu tầm 2 tiếng đồng hồ. Lúc đó tôi nghe liên tục những tiếng lộp bộp phát ra từ 2 cái cửa sổ nhưng trời bên ngoài không hề có mưa, không biết âm thanh đó từ đâu vọng lên nữa. Đến lúc hắn cáo biệt đưa bạn gái về tôi vẫn không thể mở lời về căn phòng này được. Suốt buổi tôi chỉ toàn khen, nào là rộng, thoáng, rẻ, hơi dơ nhưng có sức người thì dơ mấy cũng sạch… Bạn tôi cũng không để ý tôi dọn nhà đến từ 5h nhưng 7h tối mà tôi vẫn chưa lau được xong 1 góc phòng!

Thế là tôi ngậm ngùi nhìn hai người lên xe máy đi về. Chỉ còn lại mình tôi chiến đấu với cái thứ vô hình này. Mà nói thật, tuổi thơ tôi không ít lần gặp ma, chỉ lần này có vẻ nguy hiểm nhất. Tôi thừa biết dù tôi có liều mạng đấm đá với chúng cũng chẳng ích gì, chúng chỉ là những ký ức, những căm hận, những sóng điện não còn sót lại, thế thì chiến thắng bằng niềm tin à?

Tôi đi lên cầu thang mà cảm giác ngao ngán, đến nỗi chả muốn về phòng nữa, chỉ muốn đi đâu đó lang thang. Nhưng đi đâu, tiền không có, đi đâu? Kể ra ai tin? Muốn đi khỏi đây phải bỏ 2 triệu kia luôn. Đáng không? Tôi vẫn tiếp tục đi lên cầu thang. Ngang qua phòng X, sáng đèn, quạt chạy, tôi cũng không buồn quan tâm. Kệ con mẹ mày!

Tôi mở ổ khóa phòng. Đèn phòng lúc xuống tôi vẫn để, phòng vẫn sáng. 9 giờ tối. Mọi thứ vẫn bình thường. Tôi vào và nằm sát vào mép tường đối diện cửa sổ, càng xa càng tốt, tránh không nhìn vào 2 khoảng không tối đen đó.

Không biết cái gì sẽ hiện ra! Tôi nhìn lên tường. Bỗng, tôi nổi da gà khi nhìn thấy trên tường lúc này chi chít vết chân, bàn chân, bàn tay, và nó kéo dài lên đến tận trên trần! Trên trần cũng toàn vết bàn chân, bàn tay! What the f*ck! Tôi không phải đang nằm mơ chứ? Cảm thấy quá sức kinh khủng tôi bật dậy ngay, và ngay lúc đó thì “nó” xuất hiện. Nó đứng ngoài cửa sổ đối diện cửa chính.

Nó đứng đó nhìn tôi, còn tôi cũng nhìn nó. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi, ngăn tôi không cho chạy mà chỉ biết nhìn nó trân trân suốt mấy giây. Một người con gái, không biết tuổi tác vì tóc đã che lòa xòa hết, chỉ thấy được đôi mắt sáng trong đêm. Lúc đầu nó nhìn tôi bình thường nhưng chỉ mấy giây sau tôi thấy 2 đồng tử của nó nở to ra, càng ngày càng to, và đến 1 lúc thì đôi mắt nó không còn tròng trắng nữa, đầy 1 màu đen.

Sự căm hận của nó đến giờ vẫn chưa nguôi nhưng tôi có tội tình gì chứ? Tôi nghe tiếng nó hét lên (không biết ở ngoài có ai nghe không). Rồi tôi bất lực, chỉ có 1 mình mà, tôi nhắm mắt đứng đó, trong đầu lẩm nhẩm liên tục: “Nam mô Quán Thế Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, quảng đại linh cảm….

” Đọc đi đọc lại đến khi mở mắt ra thì nó đã biến mất. Trước mặt tôi là 1 cái cửa sổ tối đen với vực thẳm sâu hun hút phía dưới, không biết dưới đó có gì. Tôi bạo gan tiến lại sát cửa sổ nhìn xuống dưới xem có thể nào nhìn nhầm không, liệu có bí mật gì ở dưới không. Nhưng không, tôi nghĩ lại, như thế này là quá mạo hiểm.

E là không thể cảm hóa được. Ngay lúc đó tôi rút điện thoại nhắn tin, chỉ dám nhắn tin thôi vì sợ làm phiền đôi bạn trẻ, rằng nơi tôi đang ở có ma, tình hình nguy hiểm, xin ngủ nhờ 1 đêm nhà thằng bạn thân, có gì mai tính tiếp. Ngay khi hắn reply ok, tôi không chần chừ 1 giây nào, lấy thêm 1 bộ quần áo đi làm nữa, bỏ vào ba lô laptop rồi ra khỏi phòng, khóa cửa, để đèn sáng luôn. Dự là mấy ngày tới tìm nhà khác, tôi phải sống lang bạt rồi, giặt bộ này còn bộ kia mặc đi làm.

Tôi dắt xe ra khi các phòng tầng trệt đã ngủ (hay chưa về không biết mà rất im ắng). Tôi đề máy, không nổ. Quái lạ, mình vừa đi hồi chiều đến đây, để trong nhà xe lý gì mà không nổ? Đạp, ra sức đạp, cũng không nổ máy. Dự là có biến, tôi chỉ sợ nó bay từ trên lầu xuống mà úp sọt mình ngay thôi. Lúc đó khoảng 10 giờ đêm. Đường Bến Chương Dương vắng tanh. Nhà thì như chẳng còn ai.

Tuyệt vọng cùng cực tôi lôi điện thoại ra gọi cho 1 thằng em ngày trước chơi khá thân, nó ở gần chắc giúp tôi được. Tôi không nói rõ là đang trong tình trạng gì, chỉ kể là xe không nổ máy, giờ cần đi gấp kêu nó qua chở mình được không. Nó bảo kiểm tra lại bugi xem có hơi hám gì không. Mình cũng thử tháo bugi ra, lấy giẻ lau, thổi, vừa niệm Nam Mô, lắp vào lại. Ơn trời, lần này thì xe nổ máy. Xe vừa chạy thì trời cũng bắt đầu đổ mưa như trút!
Tôi chạy qua nhà thằng bạn thân bên Thành Thái Quận 10. Tôi đứng ngoài cổng thấy nhà này có thờ cúng ở dưới trệt nên tạm yên tâm là có thể “cắt đuôi” được “nó” kẻo lại mang họa tới cho bạn mình thì tôi sẽ ân hận lắm. Sau khi kể cho hắn nghe về căn phòng số 9 (mà cũng không chắc nó có phải số 9 không vì số 9 sơn còn rất mới mà dưới đó số cũ đã có ai cạo đi rồi) hắn nghe mà có vẻ cũng tin được 7-8 phần.

Chuyện này mà có người tin được 7-8 phần là kỳ tích rồi, tôi kể người khác kiểu gì cũng bị cười vào mặt… Tối hôm đó tôi ngủ lại nhà hắn và không có gì đặc biệt xảy ra, tôi ngủ ngon đến không ngờ, không mộng mị, không tiếng động lạ, thật lạ.

7h sáng tôi thức dậy sớm 1 chút để đi làm vì chỗ này chạy qua quận 4 khá xa. Đến công ty, tôi thấy thang máy đang ở lầu 3, định bấm nút gọi nó xuống thì thấy nó chuyển từ trạng thái đứng sang đi xuống, nên lại thôi khỏi mắc công. 3, 2, 1 rồi G, thang máy mở ra, tôi nép mình sang 1 bên để người trong đi ra trước, như mọi khi.

Nhưng, không có ai cả! Thật kỳ lạ, mình không gọi, cũng không có ai đi, cũng không có dừng giữa chừng, mà thang máy tự đi xuống? Tôi mạnh dạn bước vào vì đằng nào cũng phải đi làm, trốn thế nào được! Bấm lên lầu 4, bấm đóng cửa. Cửa đóng vào còn 1 khe hở nhỏ thì bỗng khựng lại, rồi mở ra, nhưng bên ngoài không có ai. Tôi lại bấm đóng lại.

Nó lại đóng lại đến gần hết rồi mở ra, rồi đóng lại, và bắt đầu đi lên. Đến đây thì tôi dám chắc đã có 2 kẻ lẻn vào và đi chung thang máy với mình. Cảm giác ớn lạnh lại tràn ngập. Công ty không có thờ cúng gì nên nó vào thoải mái. Một mình trong thang máy nhưng không hoàn toàn là 1 mình, tôi hết dòm bên trái, rồi dòm bên phải, rồi dòm cái gương sau lưng, chỉ khoảng 1 phút thôi nhưng nó dài như 1 thế kỷ! Tôi vào phòng và kể cho mọi người cùng phòng nghe về chỗ ở mới của mình có ma, ai cũng cười, tôi đã đoán đúng.

Có lẽ chuyện ma quỷ là cái gì đó quá xa lạ ở 1 thành phố lớn, hoa lệ, đông người như thế này, như 1 góc khuất mà chỉ những thằng đen đủi như tôi mới bị dồn vào. Tôi cảm thấy mình thật trơ trọi, cô độc trong cuộc chiến này! Chỉ mình biết và chỉ mình hiểu. Lúc tôi kể, tôi còn cảm nhận hai kẻ đó đang đứng đâu đó ở góc phòng và đã nghe tất cả, nhưng có hề gì, vì cũng chả có ai tin chuyện trà dư tửu hậu như thế này…

Những ngày sau đó tôi liên lạc với thằng em hồi trước ở chung trọ để xin ở nhờ vì tôi cũng ngại, không thể ở nhờ nhà bạn nhiều ngày, 1 phần vì bà chủ nhà hắn cũng không dễ tính. Trở về chỗ trọ năm xưa, tôi cảm thấy an tâm vì nhà này có thờ đạo thiên Chúa, Thánh Giá cửa trước cửa sau chắc chắn nó không vào được.

Tôi cũng kể chuyện mình cho thằng em, cho bà chủ nhà cũ nghe và được cảm thông động viên, chắc có lẽ họ tin. Tôi quyết định phải tìm chỗ ở mới thật nhanh, tránh làm phiền người khác. Tối lên sân thượng giặt đồ, mặc bộ kia, cứ thế 2 ngày nữa trôi qua mà chưa tìm được chỗ nào để dọn nhà.

Ngày thứ 3 đi làm, trời xui đất khiến thế nào tôi không đi ăn trưa ở quán thường ăn mà nổi hứng đi xa hơn. Đi ngang qua nhà kia nằm cách công ty 1 con đường, thấy treo bảng “Phòng trọ cho thuê”. Tấp vào hỏi ngay cho nóng. Thấy phòng mới quá đẹp, tuy nhỏ hơn nhiều so với phòng ma ám, nhưng tôi ở có 1 mình thì 12 mét vuông hay 25 mét vuông thì cũng đâu có gì khác biệt. Tôi coi phòng này rất kỹ, phòng này đang có 2 vợ chồng ở đây mấy năm rồi. Giờ chị vợ có bầu nên về quê sinh, hai vợ chồng trả phòng cùng về luôn. Như vậy là nó có lịch sử tốt, có thể ở được.

Phòng mới này có 1 cửa sổ nhưng mở ra hẳn sân nhà người ta chứ không phải chỉ là 1 đường luồn tối tăm như bên kia, sáng sủa, có sinh khí. Ở đây tuy ở chung chủ nhưng được cái nhà sáng mà sạch sẽ, gần công ty, quá tuyệt. Có điều tiền phòng lên đến 1.500.000đ/ tháng. Cũng đành bấm bụng chuyển đi thôi, không thể ở phòng kia được.

Chắc phải gọi về nhà xin cứu viện chứ tiền lương tháng này chôn hết ở nhà ma rồi. Nghĩ là làm, tôi đặt cọc phòng mới vài trăm, rồi chiều hôm đó gọi ngay về nhà, nói là cần tiền chuyển nhà gấp chứ không nói vụ ma cỏ, có nói cũng đâu giải quyết được gì, giấu đi cho lành. Má gửi vào cho tôi 3.000.000đ, vừa đủ để xoay sở với nhà mới!

Tối hôm đó về kể cho thằng em nghe thì nó mừng lắm, bà chủ cũ cũng thế. Tôi quyết định ngày mai xin công ty cho nghỉ 1 ngày nữa để giải quyết cho xong vụ nhà cửa. Thế quái nào mà cả ngày hôm đó trời mưa tầm tã, không thể chuyển đồ được. Nếu để đến tối mới quay lại căn phòng đó thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng không thể xin nghỉ thêm ngày nữa, 2 ngày là quá nhiều rồi. Đến 4h chiều mới ngớt mưa, và tôi đánh liều đi mua 1 nải chuối xanh, 1 bó cúc vàng, 1 cây đèn cầy và 1 bó nhang…

Hành trang để cảm hóa ma của tôi chỉ có thế, à, và thêm cái laptop có bài Chú Đại Bi video tôi tải trên Youtube về nữa. Bỏ qua căn phòng X giữa cầu thang, tôi lên thẳng phòng, không còn nhiều thời gian nữa vì đã 4h chiều, nấn ná thêm nữa là hết xe ba gác máy luôn. Tôi mở khóa cửa, hồi hộp nhìn vào trong. Căn phòng vẫn thế, đèn vẫn sáng, đồ đạc tôi vẫn y như cũ. Mấy dấu tay chân trên tường và trần đã không còn nữa.

Căn phòng trở lại vẻ yên bình, tĩnh tại vốn có của nó và nếu như không tận mắt thấy thì có lẽ tôi cũng không tin nó có 1 quá khứ tệ (và buồn) đến vậy. Tôi đi đến góc phòng, trải tờ báo, đặt lên nải chuối xanh, sực nhớ ra tôi không có quẹt gas. Tôi ra ngoài hành lang với hi vọng có ai đó có thể cho mượn quẹt gas. May mắn thay, phòng gần phòng tôi nhất mở cửa, có 1 ông chú đang nằm xem TV và đang hút thuốc.

Thấy thế tôi lịch sự chào rồi xin mượn cái quẹt gas. Ông ta vui vẻ đưa và hỏi:

– Em ở cái phòng số 9 đó hả?

– Dạ

– Em ở đó không thấy gì hả?

– Thấy gì là thấy gì anh?

– Không có gì thì thôi.

Vừa dứt câu cũng là lúc cái quẹt lửa nằm gọn trong tay tôi, ông ta quay lại tiếp tục xem TV. Tôi thầm nghĩ nếu mà có chết trong phòng chắc cũng chả ai hay đến khi thối um lên.

Về đến phòng tôi tiến hành đốt nhang, thắp đèn cầy. Tôi không khấn vái gì vì đơn giản chả biết khấn ai, khấn cái gì, chỉ đốt nhang rồi để cả bó ở đó, trên nải chuối và bó hoa. Tôi bắt đầu mở laptop, bài Chú Đại Bi có khả năng cảm hóa ma quỷ hung dữ này, mở nhỏ vừa đủ nghe thôi. Và tôi ngồi xếp bằng ngay cửa ra vào để có gì tiện chạy ra. Tôi ngồi 1 góc 90 độ với cửa sổ lúc này đã bắt đầu tối.

Tâm hồn lúc đó không hiểu sao không sợ nữa, chỉ còn 1 nỗi cô đơn khủng khiếp, giống như 1 thế giới khác hoàn toàn với đô thị triệu dân ngay ngoài cửa kia. Tôi chợt nghĩ, hay có ai đó gieo vào đầu tôi, ở đây 1 mình suốt mấy năm trời ắt hẳn là phải buồn và cô đơn lắm. Có lẽ tôi đã sai khi đến đây quấy nhiễu cuộc sống của những vong hồn trong căn phòng này. Tôi nên trả lại cho họ.

Ma hay người thì cũng có cảm xúc, cũng biết cô đơn, cần ai đó cảm thông. Khi bạn chết rồi thì nỗi cô đơn càng khủng khiếp hơn vì những người thân của bạn không thể thấy bạn, không thể nghe bạn, đó là 1 sự bất lực và tủi thân lắm lắm. Nghĩ đến đó tự dưng nước mắt lăn dài. Vừa nghe Chú Đại Bi, vừa khóc. Lần đầu tiên trong đời tôi có thời gian chiêm nghiệm và cảm thông với những người đã khuất. Tôi cất tiếng như kiểu tâm sự độc thoại vì biết chắc chắn họ đang ở ngay trong phòng, đang lắng nghe:

– Em không biết chị hay cô tên gì, bao nhiêu tuổi nên em xin phép gọi là chị, xưng là em. Em xin lỗi vì đã đến đây quấy nhiễu cuộc sống của chị. Em đã sai, có lẽ em phải trả lại căn phòng này cho chị. Khi em đi rồi xin chị đừng theo em mà tội nghiệp. Chị à, cho dù là người sống hay là chết thì cũng cần được yêu thương, chia sẻ, em biết. Nên chị đừng xù lông xù cánh như vậy nữa, không thể có bạn đâu.

Nỗi uất hận của chị vì bị phản bội, bị phụ tình em hiểu được nhưng đâu nhất thiết phải tìm đến cái chết? Chị chết đi, thành ma sống cô độc và oán giận trong căn phòng này, hại những người đến đây thì cũng có được gì đâu? Trong khi hắn ta thì vẫn đang ung dung ngoài kia với người yêu mới (chém gió vậy thôi chứ không biết có đúng không).

Tóm lại chị là 1 người thật đáng thương hơn là đáng sợ. Nay em có mua ít trái cây, sinh viên mới ra trường nghèo chỉ có nải chuối, của ít lòng nhiều mong chị nhận cho ít hương hỏa mà vui lòng, sau này đừng theo ám em, em cũng nhát lắm

Khi nhang đã tàn 1 nén (3 cây nhanh đốt 1 lượt nhưng chỉ có 1 cây tàn trước, 2 cây kia vẫn còn 1/3) tôi đứng dậy, tắt máy, ra ngoài tìm xe ba gác. Tôi dọn nhà lúc 7h tối, để lại toàn bộ đồ cúng trong phòng, không khóa cửa phòng. Khi nhà chủ đến ắt sẽ hiểu là tôi nói thật hay bịa đặt. Lần này thì xe ba gác máy và xe tôi đều nổ máy ngon lành. Tôi dọn nhà hết sức suôn sẻ. Và sau này cũng không gặp hiện tượng kẹt cửa thang máy khi đi 1 mình nữa, dù là về khuya. Và từ đó tôi cũng ít sợ ma hơn.
Tối hôm sau, khi đã yên vị ở nhà mới, tôi quay trở lại công ty môi giới nọ, chỉ đơn giản là để thông báo, trả hợp đồng và chìa khóa cửa sắt. Vừa nhìn bà chủ nhà, tôi nói ngay: “Em đến để hủy hợp đồng. Phòng em ở có ma nên em không thể ở được”. Nghe đến chữ “ma” thì bà ta cười rũ rượi.

– Ma đâu mà ma. Nhà chị cho thuê trước giờ mà ma gì em. Chắc em hoa mắt nhìn lộn thôi. Mấy đứa sinh viên trước ở đó hồi năm ngoái có thấy nói gì chị đâu. (A đù, còn mở miệng ra nói được nữa tui mới cùi – tôi nghĩ bụng).

– Em tận mắt chứng kiến. Chị tin hay không thì tùy. Em đến để thông báo và trả lại hợp đồng cho chị thôi. Em không phải tìm được chỗ tốt hơn mà bịa ra để đòi lại tiền đâu. Tiền chị cứ giữ lấy!

– Ơ……..

Tôi ngay từ đầu đã không mong bà ta có chút nhân từ mà trả lại tiền cho mình rồi nên cứ thế mà quay lưng đi về. Trước khi về còn nghe mấy thằng nhân viên giữ xe xầm xì: Ê mày, phòng bên đó có ma, tối nay tao với tụi mày vô đó ngủ thử coi sao, chơi hông, hế hế hế… chúng nó cười khả ố và móc mỉa tôi nhưng tôi không quan tâm (lại chiêu trò tâm lý vớ vẩn). Vấn đề lớn nhất là chuyển nhà và cảm hóa để nó không theo ám mình, đã được giải quyết, còn lại thì “CHÓ CỨ SỦA VÀ ĐOÀN NGƯỜI THÌ CỨ ĐI”. Xong!

Còn 1 điều mà tôi suy luận, là một nhóm gồm 3 sinh viên nam đến ở đây thì 2 đã bị tâm thần, sau đó có 1 anh tên là S có lẽ đến ở 1 mình thì không lâu sau khi chuyển đi đã bị tai nạn chết. Một chi tiết trùng lặp: nạn nhân đều là nam, có lẽ nó hận tất cả nam nhân trên đời này, đặc biệt là nam mà còn đến ở phòng nó.

Cho nên trước khi đi tôi mới cúng cho nó, và làm công tác tâm lý để tránh hậu họa về sau, cẩn tắc vô ưu, dù tôi không nợ nần gì nó. Nếu các bạn hỏi tôi: vậy vong hồn thứ hai là ai, chết lúc nào, tại sao chết, tại sao không thấy xuất hiện? Thì tôi chịu không trả lời được, những manh mối để lại chỉ giải thích được 1 người, nhưng mấy bạn từng ở đây lại bảo có đến 2. Căn nhà này có quá khứ lâu lắm rồi, những gì đã xảy ra nếu không phải lão làng ở đó thì không biết được.

Tôi chỉ có thể đoán chính vong hồn đầu tiên đã xui khiến cho bạn gái trẻ kia tự tử trong phòng, để rồi mãi mãi bị bắt ở đó không thể siêu thoát, và bầu bạn với nó. Ngay sau khi bóng ma cô gái xuất hiện ở cửa sổ tôi đã nảy ra ý nghĩ điên rồ là kiểm tra thử cái đường luồn nằm giữa cửa sổ với tường nhà bên kia, biết đâu dưới cái khe nhỏ xíu đó lại là hài cốt chưa siêu thoát được (ví dụ như 1 vụ giết người rồi giấu xác dưới đó), nhưng sau đó gạt ngay ý nghĩ đó vì nó quá mạo hiểm, tôi đang sống ngoài đời thực chứ không phải như trong phim ảnh.

Lúc đó cũng muốn giúp 2 vong đó mà tính tới tính lui thấy oán giận còn nhiều quá, mình không đủ khả năng, muốn được phải nhờ cao tăng tụng kinh hàng ngày, phải từ từ. Mà từ từ sao được, chỉ suy nghĩ mình sống chung 1 phòng với người âm từ ngày này qua ngày khác, rồi ba má tôi vào thăm chả lẽ cũng để họ bị hù dọa mãi, nhiêu đó cũng đủ để tôi quyết tâm bỏ tiền cọc và tìm nhà khác ngay rồi.

Cho đến tận khi đã là chủ trì thiết kế rồi chủ nhiệm dự án, khi đã thuê khách sạn dài hạn thay cho những căn phòng trọ nhỏ xíu và nóng bức, thì thỉnh thoảng giấc mơ về căn phòng ma đó vẫn có lúc quay lại “củ hành” tôi, tôi bị bóng đè nhưng khi hết rồi lại thôi. Những ký ức này e là sẽ không bao giờ buông tha tôi cho đến khi tôi viết ra, để cảm thấy được chia sẻ và phần nào nhẹ lòng hơn. Cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi đến tận lúc này. Kết truyện.

BÌNH LUẬN

Mới hơn Cũ hơn